Cao Thủ Chiến Hồn

Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 215




Một mặt, anh ta có thể nhìn ra tâm trạng của Giang Khai Huy vô cùng tồi tệ, nếu tối nay anh ta cùng Giang Khai Huy về khách sạn, nhất định sẽ bị Giang Khai Huy coi thành túi cát đế xả giận.

Mặt khác, mấy người Chu Manh, Vương Hải đã đặt chỗ trước tại quán bar Hoàng Hậu hộp đêm lớn nhất Tô Thành để chúc mừng anh ta, đẫ gọi hơn chục cuộc.

Dù anh ta cầu hôn Tô Diệu Y thất bại, và đời này gần như không có khả năng được ở bên Tô Diệu Y, nhưng anh ta vẫn phải đi – Chu Manh và

những người khác sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện xảy ra hôm nay, anh ta không đến lại bị cho là người không phóng khoáng, không chịu được đả kích này, về sau sẽ không dễ dẫn dắt được nhóm này.

Hơn nữa, trong lòng anh ta còn buồn bực hơn so với Giang Khai Huy, anh ta cũng muốn xả, mà uống rượu là cách rất tốt để xả!

“Manh Manh”.

Mấy phút sau, Giang Đào đã bắt được một chiếc taxi, gọi lại cho Chu Manh.

“Cậu Giang, bên đó đã kết thúc chưa?”, Chu Manh hỏi.

“ừm”.

Giọng Giang Đào hơi trầm xuống: “Các cậu uống trước, tôi đang trên xe rồi, nửa tiếng nữa sẽ đến quán bar”.

“Sao thế được, rượu mừng, nhân vật chính là cậu còn chưa đến, chúng tôi sao có thể uống trước chứ?”

Đầu bên kia điện thoại, Chu Manh đứng ở hành lang quán bar lấy lòng nói, sau đó hỏi: “Mà này, cậu Giang, Tô Diệu Y hẳn là đi cùng cậu nhỉ? Có cần tôi đặt hoa trước không, chuẩn bị cho đầy đủ?”

“Không cần!

Giang Đào nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, tâm trạng càng thêm buồn bực.

“Mẹ kiếp, tất cả đều do tên khốn

kiếp họ Tân!”

Ngoài buồn bực, Giang Đào còn thô lỗ mắng chửi, đem cơn thịnh nộ đổ hết lên đầu Tân Tranh.

Theo anh ta thấy, nếu không phải bởi vì Tân Tranh, Tô Diệu Y sẽ không có ấn tượng xấu về anh ta, như vậy, màn cầu hôn hôm nay rất có khả năng sẽ thành công.

Ngược lại, cho dù không thành công, bố con bọn họ cũng sẽ không thảm bại, mất mặt như vậy, nhà họ Giang sẽ không trở thành trò cười của cả vùng tam giác Trường Giang.

“Thằng khốn kiếp, mày đã cản đường tao, gây khó dễ cho tao, mày nhất định phải trả giá!”, Giang Đào càng mắng chửi càng tức, cuối cùng

lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi cho Dương Sách.

“Tiểu Đào”.

Ngay sau đó, cuộc gọi được kết nối, Dương Sách lên tiếng trước, giọng điệu vô cùng thân thiết.

“Anh Dương, việc tối nay đổ bể rồi!”

Giang Đào buồn bực nói, trước khi đến Nam Tô anh ta đã liên lạc với Dương Sách, nói với Dương Sách mục đích của chuyến đi này, đồng thời cũng muốn mượn tay của Dương Sách dạy cho Tân Tranh một bài học.

“Đổ bể rồi? Xảy ra chuyện gì?” ở đầu bên kia điện thoại, Dương

Sách đã đến Tô Thành, nghe thấy lời của Giang Đào, có chút nghi hoặc hỏi.

“Tất cả đều trách tên khốn kiếp họ Tân…”

Giang Đào ngắn gọn kể lại sự việc, sau đó giọng điệu thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh Dương, tôi không muốn nhìn thấy người này nữa!”

Vốn dĩ,trước khi đến NamTô, anh ta chỉ muốn dạy cho Tân Tranh một bài học nhớ đời, nhưng bây giờ, lửa giận đã lên tận đầu, anh ta muốn mạng của Tân Tranh!

Tuy nhiên.

Dù có tức giận như nào, anh ta

vẫn giữ được lý trí, không nói quá rõ ràng trước mặt tài xế taxi mà chỉ nhắc nhở qua, anh ta tin rằng Dương Sách có thể hiếu được.

“Cậu yên tâm, Tô Thành sẽ trở thành mồ chôn của hắn!”

Dương Sách lạnh lùng cười, trong lời nói đầy sát khí: “Lúc hắn rời Tô Viên, chính là lúc Diêm Vương bắt đầu đòi mạng của hắn!”

“Anh Dương, tôi chờ tin vui của anh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.