Cao Thủ Chiến Hồn

Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 210




Tại bàn có Giang Đào ngồi, bởi vì tâm trạng của Giang Đào không tốt, nên hầu như không có ai nói chuyện, mọi người hoặc là cúi đầu ăn, hoặc là nhìn các vị trưởng bối kính rượu đến phát ngốc.

Bàn có Tân Tranh ngồi, thì vừa ăn vừa trò chuyện, không khí khá vui vẻ.

Chỉ có một người ngoại lệ.

Phan Dung.

Cô ta giống như bị bài xích, gần như không ai nói chuyện với cô ta, việc này khiến cô ta khá buồn bực.

“Anh Tô, nghe nói Lý Tuyết Nhạn cũng học ởtrường kinh doanh Harvard, hai người có quen nhau không?”

Ngoài buồn bực, Phan Dung vắt óc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra một chủ đề, mở miệng hỏi Tô Bính Tài.

“Có quen”.

Ba chữ Lý Tuyết Nhạn giống như mang theo một loại ma lực nào đó, khiến hai mắt Tô Bính Tài sáng lên, chỉ thấy anh ta mỉm cười gật đầu,

nhưng nụ cười lại có phần ngượng ngùng.

Tất cả những điều này chỉ bởi vì anh ta đang nói dối – Mặc dù anh ta và Lý Tuyết Nhạn học cùng trường, cũng đã từng gặp nhau, nhưng hoàn toàn không quen nhau, thậm chí còn chưa nói với nhau một câu!

“Lý Tuyết Nhạn là người nổi tiếng của trường chúng tôi, không chỉ sinh ra trong gia đinh họ Lý ở Yên Kinh, mà bản thân còn có năng lực cực kỳ xuất sắc, được ca ngợi là kỳ tài trong giới kinh doanh Hoa Hạ, còn từng được tạp chí Time phỏng vấn…”

Sự ngượng ngùng trên khuôn mặt Tô Bính Tài trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là sự ngưỡng mộ đầy trên khuôn mặt, cảm giác đó như thể

được quen biết với Lý Tuyết Nhạn là một việc vô cùng vinh dự.

Lời nói của Tô Bính Tài văng vẳng bên tai, trên mặt Phan Dung đầy hâm mộ cùng ghen ghét đố kị.

Sinh ra trong một gia đình trung lưu, cô ta không chỉ hao tổn tâm sức để chen chân vào giới thượng lưu, mà trong lòng còn có một mục tiêu – Trở thành một người phụ nữ như Lý Tuyết Nhạn, nổi tiếng toàn Hoa Hạ, khiến tất cả các cậu ấm của Hoa Hạ điên cuồng vì cô ta!

Tô Diệu Y không kìm lòng nổi liếc nhìn Tân Tranh, phát hiện Tân Tranh đang hết sức chuyên chú tiêu diệt đồ ăn trước mặt, tựa hồ không có chút hứng thú với chuyện của Lý Tuyết Nhạn.

“Nếu bọn họ biết cô Lý tiếng tăm lừng lẫy là vợ chưa cưới của anh Tranh, không biết sẽ thế nào?”

Xem đi, xem đi, trong lòng Tô Diệu Y lại có suy nghĩ linh tinh như vậy, sau đó liền không nhịn được cười ra tiếng.

“Diệu Y, sao cậu lại cười? Đây là cậu không phục sao?”

Trương Hân Như nhìn thấy Tô Diệu Y cười, cười đùa nói: “Có điều, cậu không phục cũng là chuyện bình thường – Bắc có Tuyết Nhạn, nam có Diệu Y, cậu với Lý Tuyết Nhạn nổi tiếng ngang nhau”.

“Hân Như…”

Bỗng dưng bị Trương Hân Như trêu chọc, Tô Diệu Y có chút xấu hổ.

“Theo mình ấy à, cậu còn giỏi hơn cô ấy. Dẫu sao, cô ấy lúc trước ba lần đến Tô Viên muốn xin bái ông nội cậu làm thầy đều không thành công”, Trương Hân Như tiếp tục cười trêu đùa.

ừm?

Tô Diệu Y vốn muốn nói gì đó, nhưng bỗng nhìn thấy Tô Nho Lâm cầm ly rượu đứng lên, hình như có điều muốn nói, liền nuốt xuống lời sắp nói ra miệng.

Cùng lúc đó, những vị khách khác nhìn thấy cảnh này, lần lượt ngừng nói chuyện, nhìn về phía Tô Nho Lâm, chờ Tô Nho Lâm lên tiếng.

Nhưng mà.

Tô Nho Lâm không lên tiếng, mà lại cầm lấy ly rượu, rời khỏi bàn chính, đi về phía bàn nơi Tân Tranh đang ngồi.

Tô Nho Lâm muốn làm gì?

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người bao gồm cả Tân Tranh đều có chút khó hiểu.

Không có câu trả lời.

Một bước, hai bước, ba bước…

Dưới sự chú ý của mọi người, Tô Nho Lâm bước tới bên cạnh Trần Tĩnh.

“Các vị, bây giờ tôi tuyên bố một việc – Trần Tĩnh sẽ là học trò cuối cùng của Tô Nho Lâm tôi!”

Vừa dứt lời, Tô Nho Lâm đặt tay lên vai Trần Tĩnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.