Mặt trời lặn phía Tây, hoàng hôn buông xuống, một vệt nắng xuyên bầu trời, tráng lệ tinh tế.
Tô Viên lên đèn, các vị khách đã đến hậu viện, trong hậu viện bày mười chiếc bàn, toàn bộ đều là bàn bát tiên, được xếp theo hình vòng cung.
Ngoại trừ chiếc bàn ở chính giữa nhất, gần như các vị khách đã ngồi kín những chiếc bàn xung quanh -chiếc bàn ở giữa là bàn của chủ nhà, Tô Nho Lâm sẽ ngồi ở bàn đó!
Dưới ánh đèn, các vị khách vừa trò chuyện, vừa đợi đám người Tô Nho Lâm đến, trong lúc chờ, mọi người đều cố ý vờ như vô tình nhìn sang chiếc bàn chính giữa đó.
Hiển nhiên, các vị khách đều biết có thể ngồi bàn chủ nhà dùng tiệc có nghĩa là gì, đồng thời rất khát khao có thể được ngồi ở đó, nhưng tất cả mọi người đều biết, trong các vị khách đến đây hôm nay, trừ Giang Khai Huy và Hoàng Kiến Dân, những vị khách khác đều không có tư cách ngồi bàn chủ nhà dùng tiệc.
Đúng lúc các vị khác đang đợi nhân vật chính Tô Nho Lâm đến, Trần Hữu Thành, thư ký đời sống của Tô Nho Lâm, bước nhanh đến cổng nhà chính dinh thự cổ.
Trong nhà chính, Tô Nho Lâm đang nói chuyện với Tân Tranh, thấy Trần Hữu Thành đi vào, ông ta lên tiếng hỏi trước: “Hữu Thành, các vị khách đã vào bàn rồi à?”
“Đúng vậy, thủ trưởng, mọi người đều đang đợi ông”, Trần Hữu Thành gật đầu, sau đó mỉm cười ra ý với Tân Tranh.
“Tiểu Tranh, đi thôi, chúng ta đi dùng tiệc”.
Tô Nho Lâm đứng lên, cười nói với Tân Tranh: “Cháu ngồi bên cạnh ông, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện”.
“Ông Tô, cháu vẫn nên ngồi cùng bàn với mấy người Diệu Y”.
Tân Tranh cười khổ, nếu anh ngồi dùng tiệc bên cạnh Tô Nho Lâm, chắc chắn sẽ trở thành nhân vật trung tâm tối nay.
Nhập mật khẩu: 1234
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
[/datpass]
Nghe thấy lời của Tân Tranh, Trần Hữu Thành tỏ vẻ ngạc nhiên – những người khác chen vỡ đầu muốn ngồi bàn chủ nhà dùng tiệc, Tân Tranh thì hay rồi, trực tiếp từ chối ngồi cùng Tô Nho Lâm!
“Được, vậy đợi ăn xong lại nói chuyện”.
Trần Hữu Thành không biết Tân Tranh không muốn để lộ thân phận, nhưng Tô Nho Lâm biết, lúc này thấy Tân Tranh từ chối ngồi cùng bàn với mình, ông ta cũng không miễn cưỡng.
Mười phút sau, Tô Nho Lâm cùng mấy người Tô Văn và Trần Hữu Thành đi đến hậu viện nhà họ Tô.
Soạt!
Bỗng chốc, ánh mắt của các vị khách đều tập trung vào Tô Nho Lâm.
Rào rào!
Lập tức, các vị khách giống như phản xạ có điều kiện, không hẹn mà cùng đứng lên nghênh đón Tô Nho Lâm.
“Mọi người đừng khách sáo, ngồi xuống cả đi”.
Tô Nho Lâm vừa đi, vừa làm thế tay ra ý ngồi xuống, nhưng không có ai dám ngồi, mà đứng nhìn ông ta đi từng bước vào bàn chủ nhà ở chính giữa.
“Ấy, anh Tranh đâu?”
Bên cạnh một chiếc bàn ở bên rìa,
Trương Hân Như không nhìn thấy bóng dáng của Tân Tranh, có chút thấy kỳ lạ hỏi.
“Chị Hân Như, anh ấy là ai?”
Bên cạnh Trương Hân Như là một cô bé để tóc mái bằng hỏi với đầy vẻ hiếu kỳ.
Cô bé là con gái của Tô Lê, tên là Lưu Nhược Đồng, năm nay mười hai tuổi, vừa lên trung học.
Cô bé giống như tất cả các bạn cùng tuổi, hâm mộ minh tinh, mà còn vô cùng có hứng thú với nhân vật nổi tiếng trên mạng.