Cao Thủ Chiến Hồn

Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 17




Ông ấy không nhìn thấu được Tân Tranh nhưng trực giác nói cho ông ấy biết, Tân Tranh này là người nguy hiếm.

Õng ấy không hy vọng con gái mình sẽ quá thân thiết với Tân Tranh, thậm chí mong sau này hai người sẽ không gặp lại nữa.

Có điều, phản ứng vừa rồi của Trương Hân Như không qua khỏi mắt ông ấy.

Điều này khiến ông ấy cảm thấy có chút bất an.

Mười phút sau, Trương Bách Hùng đưa Trương Hân Như đến trước cửa phòng ngủ, sau đó xoay người đi đến phòng làm việc cuối dãy hành lang.

Trong phòng làm việc, người đàn ông trung niên đeo gọng kính vàng đã chờ sẵn ở đó, đợi đến khi Trương Bách Hùng vào cửa, ông ta liền đóng cửa lại.

Trước đó ông ta đã cùng Trương Bách Hùng đến nhà ga đón Trương Hân Như, sau đó lập tức sử dụng tất cả các kênh quan hệ để điều tra thông tin của tên sát thủ.

“Văn Mặc điều tra rõ chưa?”

Trương Bách Hùng ngồi trước chiếc bàn được làm bằng gỗ đàn hương đỏ và đốt một hộp thuốc hồng song hỉ bảy tệ năm mươi xu.

Hồng song hỉ được ông ấy hút từ khi còn lăn lộn thời cơ hàn dưới tầng lớp thấp.

Hiện giờ tuy Trương Bách Hùng đã danh chấn cả vùng tam giác Trường Giang nhưng vần giữ thói quen dùng hồng song hỉ.

Ba mươi năm cứ ngỡ như một ngày!

“Đại ca, sát thủ tên Hoàng Vỹ, biệt hiệu là Hoàng lão tà, tác phong rất hung ác, giỏi ngụy trang và nắm bắt thời cơ ra tay. Gã là một trong những kẻ sát nhân có tiếng trong nước, từ khi xuất đạo đến giờ chưa từng thất thủ”, giọng điệu của người đàn ông trung niên có chút nghiêm trọng nói.

ông ta là nguyên lão của Trương Bách Hùng chinh phạt khắp nơi, hiện giờ đang đóng vai trò quân sư, đương nhiên ông ta có biết một số đối thủ của Trương Bách Hùng, nhưng chính ông ta cũng không ngờ đối phương lại ra tay tàn nhẫn như vậy.

“Người cứu Hân Như thì sao?”, Trương Bách Hùng lại hỏi.

“Chỉ dựa vào tấm ảnh chụp, tạm thời chưa điều tra được tin tức gì”.

Chu Văn Mặc lắc đầu, vẻ mặt càng trầm xuống – ông ta biết rất rõ điều này có nghĩa là gì!

“Hửm?”

Trương Bách Hùng nghe vậy, hơi nheo mắt lại, sau đó dập tàn thuốc, nhẹ nhàng vỗ vào mặt bàn.

Thấy một màn này, Chu Văn Mặc không dám hé răng nói nửa lời.

Bởi ông ta biết đây chính là thói quen của Trương Bách Hùng.

Mồi khi Trương Bách Hùng làm động tác này, chính là đang tự suy nghĩ, tuyệt đối không thể quấy rầy.

“Văn Mặc, chú thấy chuyện này thế nào?”

Sau vài phút đồng hồ, Trương Bách Hùng gõ vào mặt bàn, hướng về phía Chu Văn Mặc hỏi.

“Khi ông bắt tay với cậu ta, tôi quan sát thấy cơ thể cậu ta rất rắn chắc, tràn đầy sức lực, cánh tay dài hơn người thường, các khớp ngón tay bằng phẳng, ngón trỏ có vết chai rất rõ ràng”.

Chu Văn Mặc nhớ lại lúc gặp Tân Tranh, nói ra suy nghĩ của chính mình: “Dựa theo những tin tức kia, tôi đoán cậu ta là một quân nhân, vả lại cậu ta có thể dễ dàng ngăn cản Hoàng lão tà cứu được Hân Như, hẳn thực lực phải rất mạnh, có khi phải là quân nhân đặc chủng”.

“Nếu là quân nhân đặc chủng thì tốt rồi”, Trương Bách Hùng khẽ thở hắt ra rồi nói.

“Đại ca, ý của ông là?”, trong lòng Chu Văn Mặc khẽ động, hiếu được ý của Trương Bách Hùng, nhưng lại không dám khẳng định.

“Một người coi danh thiếp tôi đích thân đưa như không khí, hoặc là không biết ý nghĩa của tấm danh thiếp họ Trương này, hoặc là kiêu ngạo không coi ra gì. Ngoài ra, còn có một khả năng đó là cậu ta đang cô’ tình giả ngu”.

Trương Bách Hùng nói xong, nhịn không được bật cười: “Người già rồi, khó tránh khỏi suy nghĩ vấn đề cũng phức tạp cực đoan hơn chút, chỉ mong những suy đoán của tôi không thành sự thật”.

“Đại ca có muốn phái người theo dõi điều tra không?”, Chu Văn Mặc do dự một chút rồi hỏi.

“Bất luận cậu ta là ai cũng chỉ là râu ria vớ vẩn, nếu cậu ta đã không có ý thù địch với Hân Như thì hà tất phải đánh rẳn động cỏ”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.