Trong lòng tất cả mọi người, bao gồm cả Dương Sách, dấy lên một nỗi sợ hãi không thể giải thích!
Tòa nhà văn phòng bị cát điện, chìm trong bóng tối, khiến tất cả mọi người bao gồm cả Dương Sách đều cảm thấy bất an.
Loạt xoạt.
Trong phòng họp, những tinh anh Dương Sách mang đến từ Giang Ninh vốn đang đợi lệnh, lúc này toàn bộ đều đứng dậy, lao ra khỏi phòng họp, chạy nhanh đến văn phòng tổng giám đốc.
“Đừng hoảng sợ, bảo vệ tòa nhà văn phòng cho tốt, đồng thời đi kiểm tra nguồn điện, xem có phải công tắc nguồn điện bị cắt rồi không, tôi sẽ cử người xuống hỗ trợ mấy người”.
Sau một hồi hoảng sợ ngắn ngủi, Dương Sách nhìn thấy người của
mình đã tới văn phòng, ông ta nhanh chóng trấn tĩnh lại, đưa ra sắp xếp: “A Cửu, hẳn là tên khốn kiếp họ Tân đến rồi, cậu phái mười người xuống dưới hỗ trợ người dưới râu”.
“Vâng, Dương Gia!”
Mặc dù sự cố xảy ra đột ngột khiến Dương Sách và những tên khác không kịp trở tay, cũng khiến A cửu có chút lo sợ, nhưng lúc này nghe thấy lời của Dương Sách, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại.
Là một trong những trợ thủ đắc lực của Dương Sách, hắn đã trải qua rất nhiều sóng gió, trong đó không ít những trận chiến sinh tử.
“Mười người các người, đi xuống hỗ trợ người của lão Lưu, canh giữ
tòa nhà văn phòng cho tốt, nhìn thấy thằng khốn đó, bắn luôn!”, A cửu nhanh chóng ra lệnh.
“Vâng, Cửu Gia”.
Mười tên đàn ông cao lớn mặc đồ đen đáp gọn một tiếng, sau đó không hẹn mà cùng rút súng ngắn trên thắt lưng ra, cầm súng rời khỏi văn phòng.
“Bốn người tới chỗ cầu thang canh gác, hai người canh giữ ở cửa văn phòng, những người khác ở lại trong văn phòng bảo vệ Dương Gia!”
Nhìn thấy mười người rời đi, A cửu liếc nhìn những người còn lại rồi đưa ra sắp xếp.
Theo lệnh của A cửu, những tinh anh nòng cốt dưới quyền Dương Sách
lần lượt hành động.
Nhìn thấy cảnh này, Trương Hân Như đang đứng trong góc tường không còn tuyệt vọng và bất lực như trước nữa, ngược lại trên mặt cô tràn đầy vẻ mong đợi.
Cô đang mong chờ bóng dáng đó, giống như bóng dáng xuất hiện trên đường sắt cao tốc ngày đó, giống như một ngọn núi, đem cô chắn phía sau, che chắn mưa gió cho cô.
“Đi kiểm tra nguồn điện chưa?”
Dương Sách ngồi trên chiếc ghế văn phòng bọc da thật, lấy tấu thuốc ra, châm lửa, hít một hơi dài, sau đó tay trái cầm bộ đàm, chau mày hỏi.
Dương Gia, tôi đã phái các anh
em đi rồi, nhưng không có tin tức, chúng tôi qua đó xem một chút”, rất nhanh từ trong bộ đàm truyền đến giọng nói, trong giọng nói vẫn còn có chút sợ hãi.
“Được, có vấn đề gì lập tức báo cáo!”
Dương Sách đưa ra chỉ thị, sau đó liếc nhìn Lưu trọc đang đứng ngồi không yên, trầm giọng hỏi: “Lão Lưu, không phải cậu nói đã cắt đuôi tên khốn đó rồi sao?”
“Dương Gia, lúc đó đã cắt đuôi rồi, hơn nữa trên đường tới đây, chúng tôi đều chú ý, không phát hiện có người theo dõi”, Lưu trọc khó hiếu nói.