Thành viên của tổ chuyên án tỏ vẻ mặt khó hiểu, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó thấy Vương Mộng Nam đặt điện thoại của mình vào túi bảo quản đầu tiên, rồi mọi người lần lượt giao nộp điện thoại.
“Bệnh viện Hoa Sơn, xuất phát!”
Vương Mộng Nam thu đủ điện thoại, hạ lệnh với vẻ mặt không cảm xúc, sau đó dẫn đầu đi ra khỏi văn phòng.
“Chẳng lẽ tìm được chứng cứ phạm tội của Lương Thế Hào rồi?”
Thành viên của tổ chuyên án khẽ động trong lòng, lần lượt đi theo sau Vương Mộng Nam.
Năm phút sau, hai chiếc xe cảnh sát hú còi đi về hướng bệnh viện Hoa Sơn.
Bệnh viện Hoa Sơn.
“Bố à, không phải bố nói muộn nhất là sáng nay sẽ có người đưa tên nhãi đó đến tay chúng ta sao? Đã chín giờ rồi, sao vẫn chưa có tin tức?”
Trong phòng bệnh cán bộ cấp cao, Lương Bác bó bột nói với vẻ bực bội, trong con ngươi đầy ý hận thù, cảm giác đó như hận không thể lập tức báo thù Tân Tranh.
“Bố gọi điện hỏi xem!”
Sắc mặt Lương Thế Hào hơi khó coi, từ đêm qua đến bây giờ, ông ta đã gọi cho Dương Sách ba cuộc điện thoại, mỗi lần Dương Sách đều bảo ông ta kiên nhẫn chờ đợi.
Bây giờ, Lương Bác đẵ không còn kiên nhẫn, lòng kiên nhẫn của hắn ta đã cạn kiệt rồi!
“Nói với ông ta, nếu người của ông ta không được, thì đổi người!”
Thấy Lương Thế Hào đứng dậy, Trương Xuân Hoa nói với vẻ mặt đầy hận thù: “Bất luận thế nào, buộc phải khiến tên súc sinh đáng ăn ngàn đao đó phải trả giá!”
Lương Thế Hào không lên tiếng, đi thẳng đến phòng khách, lấy điện thoại ra, gọi điện cho Dương Sách lần nữa.
“Chủ tịch Dương, lúc nào thì có thể đưa người tới?”
Điện thoại được kết nối, Lương Thế Hào lên tiếng hỏi trước, giọng điệu không khách sáo, mà tỏ ra rất cứng rắn.
“Chắc sắp rồi…”
Dương Sách phát hiện vẻ giận dữ của Lương Thế Hào, ông ta không những không nổi giận, ngược lại còn hơi lúng túng.
Đây là cuộc điện thoại thứ tư của Lương Thế Hào gọi đến.
Ồng ta đã thề bảo đảm với Lương Thế Hào, chắc chắn trước khi trời sáng sẽ đưa Tân Tranh đến tay Lương Thế Hào, nhưng bây giờ đã chín giờ, mà vẫn chưa làm được.
Trong khi lúng túng, trong lòng ông ta cũng thầm có chút bất an.
Bởi vì sau khi trời sáng, ông ta đã gọi điện cho Triệu Long, nhưng không kết nối được.
Thậm chí, ngay trước khi Lương Thế Hào gọi điện tới, ông ta lại gọi cho Triệu Long, vẫn không kết nối được.
“Sắp rồi, sắp rồi, chủ tịch Dương, khi trời sáng, ông cũng nói với tôi như vậy, bây giờ đẫ chín giờ rồi!”
Lương Thế Hào nổi giận nói: “ông nói cho tôi thời gian chính xác, rốt cuộc lúc nào có thế đưa người đến?”
“Trước mười hai giờ có lẽ không vấn đề”.
Dương Sách do dự mấy giây, đưa ra câu trả lời.
“Có lẽ? Chủ tịch Dương, chắc không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Phát hiện từ chắc chắn biến thành có lẽ trong lời nói của Dương Sách, Lương Thế Hào khẽ động trong lòng.