Cao Thủ Chiến Hồn

Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 137




Triệu Long đứng thẳng dậy, hai chân khép lại, dáng đứng như người quân nhân xin lỗi Tân Tranh.

“Trước đó anh từng làm chuyện giống thế này chưa?”, Tân Tranh nghĩ nghĩ rồi lại hỏi.

“Không có, đây là lần đầu tiên Dương Sách yêu cầu tôi làm việc cho ông ta”, Triệu Long lắc đầu nói.

“Xem ra Dương Sách kia cũng không đơn giản, chẳng những biết mua chuộc lòng người, còn biết lúc nào thì dùng con dao sắc”, Tân Tranh nở nụ cười.

Nghe Tân Tranh nói xong, lại nhìn gương mặt nở nụ cười của Tân Tranh, trong lòng Triệu Long tràn đầy áy náy cùng tự trách.

“Như vậy đi, anh trở về báo cáo với Dương Sách, chuyện lần này tôi không truy cứu nữa, nhưng cũng phải giúp anh trả món nợ ân tình mà ông ta đã giúp con gái anh chữa bệnh”.

Tân Tranh trầm ngâm vài giây rồi đưa ra quyết định.

“Huấn…huấn luyện viên Tân…”, Triệu Long nghe vậy, cả người chấn động, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì cho phải.

“Sao vậy? Chẳng lẽ anh còn muốn tiếp tục làm việc cho ông ta?”, Tân Tranh hỏi.

“Không…không phải!”, Triệu Long vội vàng lắc đầu nói.

“Vậy thì được rồi”.

Tân Tranh nghiêm mặt nói: “Sau khi anh trở về Giang Ninh, chờ điện thoại của tôi, sau khi tôi gọi điện cho anh, anh chuyển lời tôi nói đến Dương Sách. Nếu ông ta còn dám tìm anh gây phiền toái, anh cứ nói, tôi sẽ tìm ông ta nói chuyện. Nếu ông ta còn muốn giết tôi, bảo ông ta cứ phái người đến”.

“Rõ, huấn luyện viên!”

Triệu Long đáp lại theo bản năng.

“Mặt khác, đừng làm bại lộ thân phận của tôi!”, Tân Tranh nhắc nhở.

Hiện giờ anh ngụy trang thành bảo vệ, đảm bảo an toàn cho Trần Tĩnh, nếu thân phận người của Long Nha bị Dương Sách biết được, khó tránh khỏi truyền đến thế giới ngầm, đến lúc đó rất có thể sẽ bị tổ chức sát hại Long Nha biết được.

Nếu như vậy, sẽ gặp bất lợi rất lớn đối với việc anh chấp hành nhiệm vụ cuối cùng.

“Rõ, huấn luyện viên!”

Triệu Long trước tiên gật đầu, tuy rằng anh ta không biết Tân Tranh trà trộn vào trong thành phố với mục đích gì nhưng anh ta biết thân phận của Tân Tranh tuyệt đối không thể bại lộ!

“Nếu con gái anh còn cần tiếp tục trị liệu cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ sắp xếp ở bệnh viện 301, chi phí anh không cần lo”, Tân Tranh còn nói thêm.

“Cảm…cảm ơn huấn luyện viên!”, hai mắt Triệu Long đỏ bừng, vô cùng cảm kích nói.

“Anh cũng đã gọi tôi là huấn luyện viên, xem như binh sĩ của tôi còn cảm ơn làm gì”.

Tân Tranh cười cười nói: “Được rồi, anh về đi, nhỡ con gái anh tỉnh dậy không thấy anh lại khóc”.

Không có tiếp đáp lời.

Ngay sau đó.

Hai mắt Triệu Long đỏ lên, ngấn lệ, làm ra động tác chào với Tân Tranh theo nghi thức tiêu chuẩn của quân đội.

Tân Tranh thấy vậy cũng đáp lại theo nghi lễ, sau đó nhập số điện thoại di động của mình vào máy Triệu Long.

Làm xong hết thảy, anh tự mình tiễn Triệu Long ra ngoài.

Nhìn theo Triệu Long rời đi, trong ánh mắt anh lóe lên một tia sáng, nhưng anh lại cảm thấy nếu trực tiếp để Lương Thế Hào xuống âm phủ thần không biết quỷ không hay thì như vậy đối với ông ta quá dễ dàng rồi.

Hơn nữa, trong đầu anh lúc này lại hiện ra thân ảnh oai hùng hiên ngang của Vương Mộng Nam.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.