Trong ký ức của cô ta, đó là người từng được ngợi khen là ma vương của thành phố Tứ cửu này, chọn bừa một công tử bột từng bị anh giẫm lên đều có thể khiến nhà họ Lương sợ mất mật.
“Báo cáo huấn luyện viên, em đau
bụng, phải về ký túc xá một chuyến”.
Sau đó, Trương Hân Như đột nhiên đứng dậy, bước vội đến trước mặt huấn luyện viên để xin phép quay về ký túc xá.
“Được, đi nhanh về nhanh!”
Huấn luyện viên đồng ý.
Trương Hân Như lập tức chạy như điên về phía ký túc xá.
Thấy thế, Tô Diệu Y và Trần Tĩnh đều thấy ngạc nhiên, Phan Dung thì đầy bất ngờ, Giang Đào thì lại như đang nghĩ tới điều gì đó.
Vài phút sau, Trương Hân Như thở hồng hộc về đến ký túc xá, cầm điện thoại để ở đầu giường lên… Theo quy định, trong lỳ huấn luyện quân sự, sinh viên không được phép dùng điện thoại di
động, nhưng sau khi ngày huấn luyện kết thúc thì có thể về ký xúc xá dùng.
“Trương… Trương Bách Hùng, con nghe người ta nói là Tân Tranh xảy ra chuyện. Người đó đã cứu con, có ơn với con, dù bố dùng cách gì cũng phải hứa bảo vệ Tân Tranh bình an vô sự!”
Trương Hân Như nhanh chóng nhấn dãy số của người bố Trương Bách Hùng, vừa thở phì phò vừa lớn tiếng nói.
“Lương Thế Hào đến tìm bố, bảo bố giúp ông ta đối phó với Tân Tranh, bố đã từ chối”.
Đầu dây bên kia, Trương Bách Hùng khá ngạc nhiên khi con gái nghe ngóng được tin tức, không biết từ ai, nhưng ông ấy không hỏi mà chỉ trả lời thật chi tiết.
“Thế cũng không được, con nói là bố phải bảo đảm cho người ta bình an vô sự, thậm chí là không mất một cọng tóc nào!”
Trương Hân Như la lớn.
“Được rồi!
Nhận ra con gái đang tức giận, Trương Bách Hùng thoáng do dự rồi vẫn đồng ý.
‘Phù!
Nghe thấy bố mình đồng ý, Trương Hân Như khẽ thở phào, sau đó cúp điện thoại.
Sau đó Trương Hân Như nghĩ xem mình có nên gọi cho Tân Tranh hay không, cuối cùng vẫn không gọi.
Cô biết Tân Tranh là người kiêu ngạo, nếu biết cô đang âm thầm giúp mình, anh sẽ bị tổn thương lòng tự trọng.
Đó là điều cô không muốn nhìn thấy. Ở n hayho . com chúng mình ra chương sớm và rõ nhất nhé.
Với cô mà nói, chỉ cần Tân Tranh bình an vô sự là tốt rồi!
“Cái tên ngu ngốc này, cả ngày chỉ biết đánh với giết, chẳng lẽ anh không biết rằng có một số chuyện nắm đấm chẳng cách nào giải quyết được ư?”
Tuy không gọi điện thoại cho Tân Tranh nhưng khi Trương Hân Như đặt nó về đầu giường vẫn buột miệng than thở: “Tôi vẫn chưa mời anh ăn bữa cơm mà, anh không thể xảy ra chuyện gì được…”
Cùng lúc đó, tại trụ sở tập đoàn Bách Hùng.
“Bố nuôi, Hân Như xảy ra chuyện gì thế?”
Trương Cổ với dáng người cao ráo, đầy chín chắn và trưởng thành thấy Trương Bách Hùng đặt điện thoại xuống thì thoáng do dự hỏi.
“Không biết con bé nghe ai nói về chuyện nhà họ Lương, bảo bố phải bảo vệ tên Tân Tranh đó”, Trương Bách Hùng không giấu diêYn.
“Có vẻ Hân Như quan tâm đến cái tên Tân Tranh đó lắm”.
Trương Cổ khá là ngạc nhiên, sau đó lại hỏi: “Bố nuôi, vậy bố định làm thế nào?”