Thanh niên âm u kia nghe vậy bèn hít một hơi thật sâu: “Nghe nói tên đó bẳn súng rất giỏi, từng được khen là thần súng của đại đội đặc nhiệm Giang Ninh. Kể từ đó, chỉ cần cho Triệu Long một khẩu súng thì trên đời này còn ai đủ sức ngăn cản sự ám sát của tên đó?”
“Xem ra tôi dùng dao mổ trâu để giết gà rồi .
Ban đầu Dương Sách có hơi giật mình, sau đó lại hối hận lắc đầu.
Huấn luyện quân sự là khóa học đầu tiên của mỗi sinh viên, cũng nằm trong chương trình học bắt buộc.
Theo sắp xếp của đại học Đông Hải, ngày thứ ba sau khi khai giảng, tất cả các tân sinh viên đều phải đến quân doanh tiến hành huấn luyện quân sự hai mươi ngày.
Vùng ngoại thành Đông Hải, trên sân thể dục của quân doanh, các sinh Viên mặc đồng phục rằn ri, đứng thẳng tắp dưới ánh nắng mặt trời.
Huấn luyện viên đi vòng quanh đội ngũ sinh viên, mỗi lần có sinh viên làm không đúng tiêu chuẩn thì sẽ trợn trừng hai mắt khiến họ sợ đến mức không dám cử động.
Đây là ngày huấn luyện quân sự đầu tiên của bọn họ.
Đứng nghiêm chính là bài học đầu tiên trong kỳ huấn luyện này.
“Nghỉ mười phút!”
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, huấn luyện viên mới xem đồng hồ, ra lệnh cho mọi người nghỉ ngơi.
“Ai da, chân tôi sắp gãy đến nơi rồi”.
“Tôi suýt ngất xỉu ở đây rồi đấy!”
“Da tôi, chờ hết hai mươi ngày chắc tôi sẽ phơi nắng thành người châu Phi mất!”
Sau khi huấn luyện viên ra lệnh, tiếng bịch bịch vang lên không ngừng, có người ngồi xuống đất, kẻ thì đấm chân, có người trực tiếp nằm vật xuống luôn.
Trong đội ngũ của ngành quản trị kinh doanh thuộc học viện kinh tế tài chính, Trương Hân Như, Tô Diệu Y và Trần Tĩnh ba người không ngồi phịch xuống như đa số các bạn học lười nhác khác, mà đứng dậy đi tới gốc cây to bên sân thể dục hóng mát, nghỉ ngơi.
Ba người được bầu chọn là hoa khôi của học viện kinh tế tài chính, thậm chí còn là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí hoa khôi trường đại học, cực kỳ nổi tiếng trong nhóm tân sinh viên.
Tất cả mọi hành động của họ đều thu hút ánh mắt của người xung quanh, trong đó ánh mắt của các bạn nam thì có sự tán thướng và ham muốn, trong mắt các cô gái lại là sự hâm mộ và ghen tị.
Hả?
Sau đó, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, một cô gái có mái tóc dài, chân dài eo thon bước ra khỏi hàng ngũ ngành quản trị kinh doanh, đi về hướng ba người họ.
“Cô gái đó là ai vậy?”
“Tuy dáng người và mặt mũi cậu ấy không bằng ba người nhóm Trương Hân Như, nhưng vẫn là hàng hiếm có khó tìm, thêm nữa là vẻ hờ hững đó có thể kích thích ham muốn chinh phục”.
Thấy cô gái đi về phía ba người Trương Hân Như, các sinh viên ngành khác đều bắt đầu bàn tán.
“Chào các cậu, tôi là Phan Dung”.
Cô gái tên Phan Dung sải bước đi vội đến trước mặt ba người bọn Trương Hân Như, nở nụ cười chủ động giới thiệu.
“Chào cậu, Phan Dung”.
Tô Diệu Y là người đầu tiên vẫy tay chào Phan Dung, cô ta là lớp trưởng lâm thời, đã nhớ hết tên của các bạn cùng lớp.
“Xin chào”.
“Chào”.
Trần Tĩnh và Trương Hân Như cũng lần lượt vẫy tay chào.
“Tôi với các cậu được chia cùng một phòng ngủ, thế mà các cậu đều ở bên khu nhà của hiệu trưởng, để lại tôi một mình”.
Phan Dung thoải mái ngồi bên cạnh Trần Tĩnh, trên mặt vẫn là vẻ tươi cười đó, khác biệt hoàn toàn so với vẻ lạnh lùng, khó gần bình thường, thậm chí có thể nói là như hai người khác nhau.
“Sao cậu biết ba bọn tôi đang ở khu nhà của hiệu trưởng?”, Trương Hân Như cau mày, mở miệng hỏi.