Cao Thủ Chiến Hồn

Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 126




Bọn họ là cánh tay đắc lực của Dương Sách, cũng là nền tảng đế Dương Sách xông pha trong thế giới ngầm.

“Cậu Triệu Long đây đúng giờ thật đó”.

Thấy Triệu Long tiến vào biệt thự, Dương Sách mỉm cười đứng lên chào đón.

Cùng lúc đó, thanh niên vạm vỡ và thanh niên có vẻ âm u kia đều nhìn Triệu Long, một người trong đó xoa tay, ánh mắt nóng rực như thế rất muốn so tài cao thấp với Triệu Long.

“Nói đi, muốn tôi giúp ông làm cái gì”.

Không quan tâm đến ánh mắt của thanh niên cao to và thanh niên âm u kia, Triệu Long nhanh chóng đi tới sô pha đối diện Dương Sách, ngồi xuống, hỏi thẳng vào vấn đề.

“Ngang ngược!”

Thấy cảnh tượng đó, thanh niên cao to vạm vỡ tiến lên, gầm một tiếng, sát khí dày đặc.

Thanh niên âm u kia vẫn còn nheo mắt lại, tia sáng lạnh chợt lóe lên.

“Kim Cương!”

Dương Sách khoát tay áo, ngăn cản cấp dưới đang nổi bão, sau đó vẫn mỉm cười ngồi xuống, cầm tẩu thuốc lên, đưa cho thanh niên âm u kia cầm, rít một hơi thật sâu, phun ra làn khói đậm, chậm rãi nói: “Tôi muốn cậu giúp tôi bắt một người”.

“Chắc ông vẫn còn nhớ, tôi sẽ không làm những chuyện thương thiên hại lý”.

Triệu Long nhíu mày, dù anh ta đã đồng ý làm ba việc cho Dương Sách nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta sẽ làm những chuyện trái với đạo làm người.

“Yên tâm, người tôi bảo cậu bắt cóc không phải là người thường nhưng cũng chẳng phải quan to chức lớn gì. Ngoài mặt tên đó là bảo vệ của đại học Đông Hải, thật ra chính là vệ sĩ của con gái Trương Bách Hùng, cũng giống như tôi. Sau khi bắt cóc được người đó, tôi sẽ giao cho cậu nhiệm vụ tiếp theo”.

Dương Sách mỉm cười, ông ta chẳng những nhớ rất rõ lời Triệu Long nói, mà còn chuẩn bị sẵn kịch bản để lấp liếm.

“Đưa tài liệu cho tôi”.

Triệu Long nghe thấy thế thì thả lỏng chân mày.

Dương Sách nhấc tay ra lệnh, thanh niên to cao vạm vỡ tên Kim Cương cầm tài liệu đi tới trước mặt Triệu Long, đưa cho anh ta.

Triệu Long thấy thế cũng chẳng

thèm đứng dậy mà trực tiếp đưa tay nhận lấy.

Lộp bộp!

Hành động của Triệu Long khiến Kim Cương lại càng điên tiết, khớp xương trong người cứ run run.

“Mai tôi đến Đông Hải. À mà này, lần sau có tìm tôi giao việc thì báo trước cho tôi biết một ngày”.

Không đếm xỉa gì đến sự tức giận của Kim Cương, Triệu Long đứng dậy, mặt không chút thay đổi nói với Dương Sách.

Bấy giờ, Dương Sách không hề hé răng.

Nụ cười trên mặt chợt cứng đờ, tẩu thuốc cũng khựng lại giữa không trung.

“Khốn kiếp!”

Thấy hành động của Dương Sách, Kim Cương đang ôm một bụng lửa giận dường như đã nhận ra điều gì đó, gầm lên một tiếng, bàn tay chém tới, hướng về Triệu Long.

Bốp!

Mặt Triệu Long không đổi sắc, chân khẽ nhón lên nhảy ra một bước xa để Kim Cương tóm phải không khí.

Sau đó…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.