Dương Sách đứng dậy, đi tới bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm cô ta vào lòng, cười nói: “Trương Bách Hùng trượng nghĩa, không muốn lấy oán trả ơn nên từ chối Lương Thế Hào. Nhưng nói thế nào thì ông ta với Lương Thế Hào cũng là đối tác và bạn bè bao nhiêu năm, ông ta sẽ không chọn cách trở mặt với Lương Thế Hào, khai chiến với anh vì anh giúp Lương Thế Hào giải quyết thằng nhóc đó đâu nhỉ?”
“Cái này…”
Gia Cát Minh Nguyệt muốn nói lại
thôi.
“Anh biết, em đang lo lắng tên nhóc Tân Tranh kia khó đối phó, nhưng nếu em biết người anh cử đi lần này là ai thì sẽ không còn lo lắng nữa đâu”, Dương Sách cười ngắt ngang lời Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt chợt bật thốt, hỏi: “Anh định cử người nào đi?”
“Triệu Long”.
Dương Sách chậm rãi nhả ra hai chữ.
“Triệu Long?”
Con ngươi Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên trợn tròn: “Người từng tỏa sáng trong trận đấu khu đặc nhiệm của quân khu Giang Ninh, trở thành đại đội trưởng
của đội đặc nhiệm Phi Long, là Triệu Long đó ư?”
“Là cậu ta”.
Dương Sách gật đầu, quân đội thực hiện cải cách, cả quân khu Giang Ninh nằm trong bảy quân khu lớn cũng biến mất trong dòng thời gian lịch sử dài đằng đẵng, chỉ để lại năm chiến khu.
“Anh làm cách nào mà tìm được người đó vậy?”, Gia Cát Minh Nguyệt khiếp sợ không thôi.
Chẳng những cô ta biết Triệu Long từng có một thời huy hoàng, mà còn biết vì Triệu Long phải ở trong quân doanh hàng năm nên vợ ở nhà liên tục làm chuyện xằng bậy với kẻ khác, cuối cùng bị bắt gian tại giường, một cái tát đánh cho người vợ không giữ đạo đó thành người thực vật, một chân đá gãy bộ phận quan trọng của tên kia, khiến hắn
ta biến thành thái giám hàng thật giá thật.
Sau khi mọi chuyện xảy ra, thủ trưởng của quân khu Giang Ninh cố gắng giữ Triệu Long lại nhưng trong nhà lại có một phóng viên nổi tiếng khiến chuyện này được đưa tin khắp nơi, tạo thành đợt chấn động lớn.
Đối mặt với áp lực dư luận nặng nề, thủ trưởng trong quân khu Giang Ninh đành phải nhịn đau, bỏ đi thứ mình yêu thích, đuổi Triệu Long.
“Con gái của cậu ta bị bệnh nặng, sau khi anh vô tình biết được đã cứu lấy sinh mạng của con bé, cậu ta đồng ý làm cho anh ba việc”, Dương Sách nói ra một tin tức.
“Cậu ta ra tay thì chắc chắn không thành vấn đề”.
Gia Cát Minh Nguyệt yên lòng, dù chưa từng gặp Triệu Long nhưng cũng không thể nghi ngờ sức mạnh của Binh Vương Giang Ninh.
“ừm”.
Dương Sách gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
“Ông Sách”.
Điện thoại được kết nối, trong ống nghe phát ra giọng nói cực kỳ cung kính.
“Báo cho Triệu Long, một tiếng sau đến biệt thự gặp tôi”.
Dương Sách ra lệnh.
Một giờ sau, Triệu Long đúng giờ đi tới biệt thự số 18 khu chung cư cao cấp Chung Sơn.
Trong biệt thự, Dương Sách đã ngồi chờ ở đó khá lâu.
Ngoài ra, đằng sau ông ta còn có hai người.
Trong đó có một người mày rậm mắt to, ánh mắt đầy sát khí, cao gần hai mét, hai tay vạm vỡ, khớp xương nổi rõ, trông cứ như có thể bùng nổ năng lượng bất kì lúc nào.
Một người khác dáng người gầy yếu, ngón tay vừa dài vừa nhỏ, còn trắng và bóng hơn cả tay con gái, cả người toát lên vẻ âm u lạnh lẽo.