Sau khi người đó nói xong câu này, liền tắt điện thoại, để lại một mình Lương Thế Hào đứng ngẩn người trên sân thượng.
Gió lạnh thổi qua, Lương Thế Hào lấy lại tinh thần, ông ta biết, tai họa ngồi tù của Lương Bác, con trai ông ta là không tránh được!
“Nhãi con, mày đã ép con trai tao vào con đường cùng, thì tao tiễn mày đi gặp Diêm Vương!”
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Lương Thế Hào trở nên vô cùng hung dữ, ông ta cắn răng nghiến lợi nói, sau đó lại lấy điện thoại ra, tìm gọi đến một số điện thoại.
“Xin chào, chủ tịch Lương”.
Khoảng mười giây sau, điện thoại
được kết nối, trong ống nghe vang lên giọng đầy sức hút.
“Xin lỗi, chủ tịch Trương, sáng sớm đã làm phiền ông”.
Mặc dù Lương Thế Hào nổi giận ngút trời, nhưng đối diện với chủ nhân của phía bên kia điện thoại, ông ta không dám tỏ ra nổi giận, mà tỏ ra vô cùng khách sáo, thậm chí có thể hình dung bằng từ tôn trọng.
“Chủ tịch Lương, ông khách sáo rồi, sớm như vậy đã tìm tôi là vì chuyện tối qua sao?”
Phía bên kia điện thoại, Trương Bách Hùng hỏi thẳng.
Là bố già thế giới ngầm Đông Hải, đương nhiên ông ấy đã nghe nói đến chuyện tối qua, nhưng vì không liên quan đến lợi ích của bản thân, nên ông ấy
không đi điều tra, cũng không biết tình tiết cụ thể.
“Đúng thế, tôi muốn bỏ ra mười triệu để mua một mạng người”, Lương Thế Hào nói với sát khí bừng bừng.
“Mười triệu mua một mạng?”
Trương Bách Hùng nghe vậy, ánh mắt lóe sáng, hỏi: “Chủ tịch Lương, theo tôi được biết, vệ sĩ Mộng Bưu của ông đã rơi vào trong tay phía cảnh sát”.
“Không phải là Mộng Bưu, là một bảo vệ của trường đại học Đông Hải!”, vẻ mặt Lương Thế Hào đầy âm trầm.
“Ồng muốn bỏ ra mười triệu để mua cái đầu của một bảo vệ trường đại học ở chỗ tôi? Chủ tịch Lương, ông chắc chắn không”, Trương Bách Hùng kinh ngạc.
ông ấy và Lương Thế Hào không những có quan hệ làm ăn, hơn nữa quan hệ xã giao cá nhân cũng không tệ, có thể nói là ông ấy hiểu rõ Lương Thế Hào.
Ông ấy biết rõ, công ty bảo vệ dưới quyền tập đoàn Hải Thiên là một vỏ bọc, bảo vệ bên trong đều là những tên tay chân du côn của Lương Thế Hào nuôi.
Tuy rằng ông ấy không biết tại sao Lương Thế Hào muốn giết chết một tên bảo vệ nhỏ, nhưng theo ông ấy thấy, Lương Thế Hào hoàn toàn có thể phái những tên du côn của công ty bảo vệ đi làm chuyện này.
Sau một hồi kinh ngạc, ông ấy cũng hiểu, chắc chắn chuyện tối qua không phải như bên ngoài đồn đạj, chắc chắn có ẩn tình khác.
“Thực không dám giấu, chủ tịch Trương, tên bảo vệ đó rất khó giải quyết, thân thủ vô cùng lợi hại, mấy người liền bao gồm cả vệ sĩ Mộng Bưu của tôi cũng bại trong tay hắn, nếu không tôi cũng sẽ không bỏ ra mười triệu tìm ông giúp đỡ”, Lương Thế Hào giải thích.