Cao Thủ Chiến Hồn

Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 120




Sau khi Tân Tranh rời khỏi, Mạnh Vạn Ngân ngồi lên ghế, trong lòng buồn bực không thôi.

Không tìm được câu trả lời.

Nhưng anh ta cảm thấy chuyện này vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.

Anh ta không tin Lương Thế Hào sẽ từ bỏ ý đồ!

Tám giờ sáng, xe cộ chen chúc vào trong bệnh viện Hoa Sơn, tòa nhà ngoại trú đã hết sạch chỗ, cửa sổ đăng ký chật kín người xếp hàng dài đợi đến lượt.

Lương Thế Hào đứng trên sân thượng của khoa nội trú, âm trầm nhìn dòng xe cộ tấp nập người ra kẻ vào.

Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt ông ta, khiến người ta có thể thấy rõ khuôn mặt ông ta đã không còn thần thái thanh cao, mà chỉ có phờ phạc, mệt mỏi, hai mắt đỏ hoe, trông rất đáng sợ.

Tối qua, đầu tiên ông ta liên hệ suốt đêm với bệnh viện bên Yên Kinh, kết quả mấy chuyên gia bên đó sau khi nghe nói bệnh tình đều nhận định khả năng Lương Bác có thể đứng lên rất thấp.

Điều này khiến ông ta như đột ngột rơi xuống vực sâu.

Trong lúc tuyệt vọng, ông ta không còn cách nào khác là liên hệ với các bệnh viện ở châu Âu và Mỹ, ba bệnh viện hàng đầu nói rằng họ có thể thử, nhưng nắm chắc bao nhiêu phần thì phải đến khi gặp Lương Bác và kiểm tra vết thương của Lương Bác mới chắc chắn được.

Điều này khiến Lương Thế Hào thấy được hy vọng!

Có điều~

Đúng lúc này, hai gã cảnh sát phụ trách giám sát Lương Bác và ông ta lại dội một gáo nước lạnh vào người, trực tiếp dập tắt ngọn lửa hi vọng trong lòng – thông báo cảnh sát sẽ không cho Lương Bác xuất ngoại chữa trị, thậm chí ngay cả Lương Thế Hào cũng tạm thời không thể xuất cảnh!

Hết thảy những điều này khiến cho Lương Thế Hào vô cùng phẫn nộ, đối mặt với hai cảnh sát gào ầm lên, kết quả vẫn không thể thay đổi được gì.

Sau khi la lối một hồi, Lương Thế Hào dần bình tĩnh lại. ồng ta thức cả đêm, cẩn thận sàng lọc mạng lưới cá nhân một lượt, cuối cùng cũng ốn định được danh sách mười người.

Ông ta muốn thông qua quan hệ với mười người kia giúp con trai thoát khỏi vòng lao lý, sau đó mới đưa Lương Bác ra nước ngoài điều trị.

Cả buổi sáng nay ông ta bắt đầu gọi điện thoại, trong số đó đã có sáu người từ chối khéo, bốn người nói để họ tìm hiểu tình hình trước, sau đó sẽ gọi lại.

Ngay vừa rồi, bốn người cũng gọi điện báo lại, đáp án đồng nhất đến đáng ngạc nhiên: Không được!

Không cam lòng, trước khi người cuối cùng chuẩn bị cúp máy, ông ta đã hỏi mối nghi ngờ lớn nhất trong lòng: Nữ cảnh sát tên Vương Mộng Nam kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?

“Cho dù có tìm đến lão đại của Đông Hải, người ta cũng không dám nói ông biết chuyện này!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.