Cao Thủ Chiến Hồn

Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 12




Đúng vào lúc này!

Bụp!

Tay phái của Tân Tranh đột nhiên vung ra, tựa như chiếc kìm sắt dùng sức kẹp chặt lấy cổ người đàn ông trung niên, sau đó, trực tiếp nhấc người đàn ông trung niên lên nhẹ nhàng như đại bàng bắt gà!

Một chiêu hạ gục!

Tân Tranh chỉ dùng một chiêu liền hạ gục người đàn ông trung niên!

Kết quá này khiến người đàn ông trung niên như rơi vào trong hầm băng, toàn thân mồ hôi nhề nhại, từ đầu đến chân đều lạnh toát!

“Vào trong!”

Tân Tranh đột nhiên buông tay ra, tiện tay ném ông ta xuống đất, thuận chân phải liền đá một cái!

Bụp!

Thanh âm trầm đục truyền đến, người đàn ông trung niên giống như quả bóng cao su bị xì hơi, bị Tân Tranh đá vào gầm ghế trống bên cạnh, đầu đập vào toa xe khiến ông ta choáng váng một hồi.

Xoạt xoạt!

Tân Tranh không dừng lại ở đó, anh tiến lên hai bước, xé rách âu phục của ông ta, trói ông ta vào tay vịn ghế ngồi.

Bụp!

Sau khi trói người đàn ông trung niên lại, Tân Tranh lại đá thêm một cước, trực tiếp dí đầu người đàn ông trung niên vào dưới gầm ghế, miệng ông ta chạm mặt sàn, tựa như cố định ở đó, không thế nhúc nhích.

Cùng lúc đó trong xe lâm vào trạng thái tĩnh lặng.

Hết thảy vừa rồi, nhìn thì phức tạp nhưng kỳ thực thời gian phát sinh chỉ vài giây đồng hồ ngắn ngủi khiến nhóm hành khách vẫn chưa hết kinh hãi.

Nhóm hành khách đều há hốc miệng trợn tròn mắt nhìn Tân Tranh, trong số đó thậm chí còn có một sô’ người vần đang duy trì động tác nằm sấp người ôm đầu.

Trương Hân Như cũng ngây ra như phỗng, không nhúc nhích nhìn Tân Tranh.

“Mọi người đừng sợ, kẻ bắt cóc đã bị chế ngự, sẽ không gây ra nguy hiểm gì nữa”, Tân Tranh nhìn quanh bốn phía, thu hồi biểu cảm lạnh lùng nghiêm túc thay vào đó khẽ mỉm cười rồi nói.

“Hazzz”

Nghe được lời này của Tân Tranh, nhìn thấy nụ cười ôn hòa của anh, nhóm hành khách xung quanh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng có người khẽ vồ ngực, bộ dạng như vẫn chưa hết sợ hãi.

“Câm., cảm ơn anh đã cứu tôi!”, Trương Hân Như lấy lại tinh thân thì thào nói.

“Cái này không giống với phong thái vừa rồi của cô nhỉ!”

Tân Tranh lập tức đi tới bên cạnh Trương Hân Như, anh ngồi xuống rồi cười nói.

Trương Hân Như không nói gì, mà theo bản năng hướng ánh mắt về phía hai người vệ sĩ.

“Vệ sĩ của cô bị gây tê, không nguy hiểm đến tính mạng”, Tân Tranh nhìn ra được sự lo lắng của Trương Hân Như nói.

“Đó là kim châm gây tê sao?”

Trương Hân Như nghe vậy lập tức nghĩ tới cái gì đó.

“ừm, đó là một loại gây tê có tác dụng cực mạnh, trong nháy mắt liền khiến người ta bất tỉnh”, Tân Tranh gật đầu nói.

“Cảm tạ trời đất, bọn họ không sao…”

Trương Hân Như nhẹ vỗ ngực, thở hắt ra một hơi.

Lời vừa nói xong, cô lập tức đứng dậy, bước nhanh đến bên cạnh hai người vệ sĩ mặc đồ đen, đỡ hai người lên trên ghế.

Hửm?

Thấy một màn này Tân Tranh có chút kinh ngạc, anh không ngờ Trương Hân Như lại biết quan tâm tới những vệ sĩ bên cạnh mình như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.