Trương Hân Như thấy vậy, đầu tiên bày ra vẻ mặt nghi hoặc, sau đó như ý thức được điều gì, lập tức co chân, che ngực, hét lên: “A… sao các cậu không nhắc tớ! Anh kia, không được nhìn!”
Vừa dứt lời, Trương Hân Như vừa xấu hổ vừa giận dữ xoay người chạy đi, để lại Tân Tranh cùng hai người Tô Diệu Y và Trần Tĩnh mở to mắt nhìn.
Mười phút sau, Trương Hân Như thay bộ đồ khác, đi vào trong phòng ăn, cố bày ra vẻ mặt trấn tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng căng thẳng, ánh mắt cố ý nhìn ba người Tân Tranh.
“Hân Như, mau tới ăn đi, ăn xong chúng ta còn đi họp”, Tô Diệu Y thấy vậy, cười nói.
“Ồ!”
Trương Hân Như bình tĩnh gật đầu, sau đó ngồi vào trong bàn ăn, để che giấu sự xấu hố và căng thẳng trong lòng, cô còn cố ý bày ra bộ dạng chị đại, thuận miệng hỏi: “ồng anh, tối qua có phải Lương Bác đến gây chuyện với mọi người không?”
‘Không có!
tr
Tân Tranh lắc đầu, không nói chuyện tối qua cho ba cô gái nghe.
“Không có là tốt rồi, nếu hắn ta dám tìm mọi người gây phiền toái thì cứ nói với tôi, tôi cam đoan sẽ xử hắn một trận”, Trương Hân Như đầy trượng nghĩa nói.
Bởi lời dặn dò của Tô Văn nên Tô Diệu Y vẫn chưa nói cho Trương Hân Như biết thân phận thực sự của Tân Tranh.
“Được!”
Tân Tranh cười cười gật đầu.
Mắt thấy thành công nói sang chuyện khác, Trương Hân Như âm thầm thở nhẹ ra, sau đó ăn như hổ đói bữa sáng mà Tân Tranh mua tới.
Sau khi ăn sáng xong, ba người Trương Hân Như, Trần Tĩnh và Tô Diệu Y cùng đến phòng học để họp lớp.
Theo quy định của nhà trường, ngày mai tân sinh viên sẽ đi tập quân sự, giáo viên cần chọn cán bộ lớp tạm thời trước khi huấn luyện quân sự, sau đó đưa ra một số lưu ý về việc huấn luyện quân sự.
Tân Tranh một mình đi vào trong ký túc xá, phát hiện Mạnh Vạn Ngân vẫn chưa đi làm, anh liền trở lại văn phòng.
“Tiểu Tranh đến rồi sao”.
Trong văn phòng, Mã Bình và một người bảo vệ khác chuẩn bị tiến hành công tác chuyển giao, nhìn thấy Tân Tranh vào cửa liền lên tiếng chào hỏi.
“Chào buổi sáng anh Mã”.
Tân Tranh cười đáp.
“Tiểu Tranh, cậu biết gì chưa? Đông Hải xảy ra chuyện lớn rồi!”
Sau khi Mã Bình sắp xếp xong, cố ý nhìn Tân Tranh và người bảo vệ kia, chờ hai người chủ động hỏi lại anh ta.
Quả nhiên người bảo vệ kia trực tiếp mắc bẫy, tràn đầy tò mò hỏi: “Tiểu Mã Tử, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tôi nghe người bạn của mình nói, tối qua Đông Hải xảy ra vụ xả súng”, Mã Bình nói xong, cố tình dừng lại một chút rồi nói.
“Xả súng sao? Thật hay giả vậy?”, mặt người bảo vệ tràn đầy kinh ngạc hỏi.
“Vô cùng chuẩn xác!”
Mã Bình rất chắc chắn nói: “Nghe nói vệ sĩ của Lương Thế Hào – chủ tịch tập đoàn Hải Thiên, đã phản bội, bắt cóc con trai của ông ta để tống tiền, sau đó trong quá trình lẩn trốn hắn ta bắn chết liên tiếp bốn thủ hạ của Lương Thế Hào!”
“Cảm giác như đang đóng phim vậy?”, người bảo vệ kia kinh ngạc nói: “Vậy sau đó thì sao?”
“Tên thủ hạ của Lương Thế Hào tuy liên tiếp bắn chết 4 người, nhưng cũng bị trúng đạn, không thể đào tẩu, cuối cùng bị cảnh sát bắt đi”.
Mã Bình nói xong, vênh váo nhướn chân mày lên, châm một điếu thuốc lá, ngạo nghễ nói: “Sáng nay tôi còn đặc biệt xác nhận với bạn bè trong giới cảnh sát điều này hoàn toàn chính xác, gây chấn động trong hai giới hẳc bạch ở Đông Hải!”
“Chậc chậc, Tiểu Mã Tử người trong hai giới hắc bạch chú cũng quen hả, sau anh có chuyện gì chú phải bảo kê anh đấy”, người bảo vệ cười nói.
“Không thành vấn đề!