Cao Thủ Chiến Hồn

Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 114




Tân Tranh nhướn lông mày, biết sau khi Mạnh Vạn Ngân nghe thấy điện thoại vang lên sẽ tắt điện thoại.

Tân Tranh suy nghĩ, soạn một dòng tin nhắn gửi cho Mạnh Vạn Ngân.

Cùng lúc đó.

Trong phòng ngủ của một căn nhà có hai phòng ở một tiểu khu thuộc Đông Hải.

Mạnh Vạn Ngân đang khỏa thân, vác hai chân của một phụ nữ lên vai, đang dốc sức vận động lên xuống, thở ra như bò, mồ hôi ướt sũng, người phụ nữ ở dưới rên rỉ hừ hừ, trong lòng oán trách Mạnh Vạn Ngân thẳng mà không mạnh, nhịp độ không đủ nhanh, không thể đưa cô ta lên đỉnh.

“Tinh!”

Sau đó, đúng lúc Mạnh Vạn Ngân chuẩn bị tăng tốc độ, sắp bắn đạn, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Mạnh Vạn Ngân không quan tâm, lại hùng hục mấy cái, sau đó lại cảm thấy không đúng.

Vừa nãy, bởi vì anh ta đang lên hứng, sau khi thấy Tân Tranh gọi đến, trực tiếp ấn tắt điện thoại, nhưng lúc này đột nhiên nghĩ đến, tối nay có người hỏi thăm anh ta thông tin của Tân Tranh, và nghĩ đến chuyện Dương Quốc Hải bị người ta đánh phải xin nghỉ phép.

Nghĩ đến việc này, Mạnh Vạn Ngân đặt hai chân của người phụ nữ xuống, đưa tay cầm điện thoại lên.

“Anh không thể đợi xong việc rồi xem điện thoại hả?”

Người phụ nữ đợi hồi lâu, không dễ gì đợi đến khi sắp bắn ra, chuẩn bị hưởng thụ mấy giây mạnh mẽ hiếm có của Mạnh Vạn Ngân, kết quả đột nhiên bị gián đoạn, khiến cô ta mất hết hứng.

“Em yêu à, anh chỉ xem một chút thôi”.

Mạnh Vạn Ngân nói, lại khởi động cơ thể, đồng thời mở tin nhắn, bỗng nhìn thấy một dòng chữ: Trong nửa phút nữa không gọi điện lại, hậu quả tự chịu!

ừm?

Phút chốc, con ngươi của Mạnh Vạn Ngân co lại, cây súng dưới háng cũng co rụt lại theo.

“Còn làm nữa không?”

Người phụ nữ nhạy cảm phát giác được sự thay đổi của cây súng giữa háng của Mạnh Vạn Ngân, oán trách nói.

“Có… có!

tt

Mạnh Vạn Ngân nghe vậy, lại động cơ thể lần nữa, đồng thời suy nghĩ, hay là gọi điện cho Tân Tranh, nhưng người phụ nữ lại vì vậy mà hết hứng, lập tức nhắm đôi mắt, vừa chủ động lắc lư hông eo,

vừa rên hừ hừ.

“Trướng phòng Mạnh, thật cao hứng!”

Mạnh Vạn Ngân vừa muốn ngăn người phụ nữ, kết quả điện thoại được kết nối, giọng của Tân Tranh vang lên rõ ràng, giọng điệu hơi lạnh lùng.

“Tân Tranh, cậu gửi tin nhắn đó có ý

gì?”

Mạnh Vạn Ngân ra ý bảo người phụ nữ dừng lại, sau đó lạnh giọng hỏi.

Nếu đổi lại là sáng nay, anh ta tuyệt đối không dám ăn nói như vậy với Tân Tranh, nhưng bây giờ, anh ta đã biết ‘nội tình’ Tân Tranh vào đại học Đông Hải, đâu có coi Tân Tranh ra gì?

“Trưởng phòng Mạnh, tôi phải hỏi anh câu này mới đúng”, Tân Tranh lạnh lùng đáp lại.

“Tân Tranh, mẹ kiếp, tôi thấy cậu không muốn làm nữa phải không?”

Mạnh Vạn Ngân phát hiện cơ thể của người phụ nữ rời khỏi anh ta, thấy vẻ mặt oán trách của người phụ nữ, anh ta lập tức nổi nóng.

“Trưởng phòng Mạnh, rất nóng giận phải không! Là vì tôi làm phiền việc tốt của anh? Khiến anh không có hứng? Hay là vì người phụ nữ dưới người anh mất hứng?”, Tân Tranh trêu chọc hỏi.

“Tân Tranh, có tin ngày mai tôi đuổi việc cậu không hả?”, Mạnh Vạn Ngân nổi giận.

“Hai bên thái dương của anh rụng hết tóc, hốc mắt sâu hoắm, đen xì, hai chân gày gò khẳng khiu, xương cốt cơ thể đã bị người tình rút hết từ lâu, hơn nữa khả năng lớn là không chỉ có một người tình”, Tân Tranh không trả lời đúng câu hỏi.

“Ăn nói lung tung!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.