“Tôi chỉ nói sự thật”.
Bác sĩ phẫu thuật chính không chút sợ hãi đối diện Lương Thế Hào rồi nói.
“Vậy…vậy nói cách khác nửa đời sau con không thể đứng lên được? Chỉ có thể ngồi xe lăn thôi sao?”
Chợt, không đợi Lương Thế Hào nổi giận, Lương Bác đã khôi phục lại tinh thần, lẩm bẩm hỏi.
“Trên lý thuyết là vậy nhưng không ngoại trừ có kỳ tích xảy ra”, bác sĩ mổ chính mặt không chút thay đổi nói: “Ngoài ra có một cách khác, chính là lắp chân giả”.
“Vì…vì sao lại như vậy? Vì sao lại như vậy?”
Nghe được lời này của bác sĩ mổ chính, Lưong Bác dường như phải chịu sự kích động lớn, toàn thân run rẩy, không ngừng lặp lại câu hỏi.
“Tiểu Bác…”.
Trương Xuân Hoa cúi xuống, tính an ủi hắn ta.
“Không…con không cần…”.
vẻ mặt Lương Bác nhăn nhó gào thét, nhìn về phía Lương Thế Hào hét lớn tiếng: “Bố, giúp con báo thù! Con muốn giết thứ tạp chủng kia! Con sẽ đập chết nó rồi ném xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn!”
Không có tiếng trả lời.
Ánh mắt Lương Thế Hào hướng sự chú ý vào lối vào của hành lang.
Hai người cảnh sát với thần sắc nghiêm túc đi tới.
Khi phát hiện ra điều này, hai đầu lông mày của Lương Thế Hào nhất thời nhíu lại.
“Bố… bố có nghe thấy không? Giúp con báo thù, con muốn giết chết thứ tạp chủng kia!”
Lương Bác không để ý tới cảnh sát đang đi tới, hắn ta giống như một con chó điên, tiếp tục lớn tiếng hô to, cảm giác hận không thể nghiền nát Tân Tranh thành tro vậy.
“Chào ông Lương, chúng tôi là đội cảnh sát hình sự chi nhánh Hồng Giang, đây là thẻ chứng nhận của chúng tôi”.
Lương Bác vừa dứt lời, có hai cảnh sát hình sự đi tới, một trong hai người mở miệng nói rõ thân phận, đồng thời lấy ra thẻ chứng nhận cảnh sát của mình, sau đó thấy Lương Thế Hào không có ý kiến gì mới tiếp tục nói: “Con trai ông đã thuê hung thủ giết người, chưa thực hiện được nhưng chứng cứ vô cùng xác thực. Từ giờ trở đi, đến lúc con trai ông xuất viện, chúng tôi sẽ giám sát 24/24 giờ!”
“Cậu… cậu nói cái gì? Con tôi có ý định giết người nhưng không thành sao?”
Trương Xuân Hoa trợn tròn mắt lên, trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Mà Lương Bác lại trực tiếp ngây người ra!
“Ông Lương nếu con trai ông cần di chuyển ra bên ngoài bệnh viện phải xin phép chúng tôi, sau khi chúng tôi đồng ý mới được rời khỏi Đông Hải, đến bệnh viện khác bên ngoài điều trị”.
Người cảnh sát không đế ý đến Trương Xuân Hoa, thậm chí không buồn liếc nhìn Trương Xuân Hoa một cái.
“Tôi… chân tôi bị người ta đánh gãy, mấy người không đi bắt hung thủ ngược lại còn giám sát tôi sao?”
Lương Bác lấy lại tinh thần, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn người cảnh sát.
Giờ khắc này, thậm chí hắn ta còn nghi ngờ có phải lỗ tai mình có vấn đề hay không?
“Trước mắt là giám sát chờ sau khi cậu xuất viện sẽ bắt giữ sau đó tiến hành thấm vấn và phán quyết”, mặt người cảnh sát không chút thay đổi liền nói.
Vừa rồi, mấy lời Lương Bác ồn ào nói muốn giết người báo thù, một chữ cũng không thiếu đều lọt vào tai anh ta.
Điều này khiến anh ta không có một chút thiện cảm nào với Lương Bác, ngược lại khiến anh ta cảm thấy nên lập tức đưa một kẻ cặn bã như Lương Bác ra xét xử!
“Hả?”
Nghe được lời cảnh sát nói, hai mắt Lương Bác tối sầm lại, thiếu chút hôn mê bất tỉnh, sau đó hắn ta mở miệng tính nói gì đó nhưng kết quả một chữ cũng không thốt ra được, chỉ ngơ ngác quay sang nhìn Lương Thế Hào, cảm giác như đang hỏi: Bố, những gì anh ta nói là thật sao?