“Tìm được vệ sĩ Mộng Bưu của ông, bảo anh ta ra mặt làm chứng, anh ta bị tên nhóc đó ép, mới nổ súng bắn gãy chân của con trai ông!”
Ánh mắt của Mã Triều Uy lóe sáng, nói từng câu từng chữ: “Khai theo tình hình lúc đó, lý do này được thành lập, hơn nữa, người khác cũng có thể làm chứng, cũng có thể đối với ghi chép!”
“Không được!”
Lương Thế Hào lập tức phủ quyết: “Tên khốn Mộng Bưu đó ăn cây táo rào cây sung, không những không bảo vệ tốt con trai của tôi, ngược lại vì mạng sống, đích thân bắn gãy chân của con trai tôi, tôi không thể tha cho anh ta!”
“Chủ tịch Lương à, tôi không nói bảo ông tha cho anh ta? ông có thể nói chuyện vói anh ta, tìm hiểu chỗ khó lúc đó của anh ta, sẽ không truy cứu trách nhiệm, sau đó lừa anh ta ra mặt, đợi kết thúc sự việc, lại dỡ cối xay giết lừa, quay sang xử lý anh ta không được sao”, Mã Triều Huy giải thích nói.
“Nhưng… nhưng, tôi đã phái người đi truy giết tên khốn đó, hơn nữa người đi truy giết vừa nãy còn gọi điện báo cáo, nói đã đuổi được, không chừng đã làm thịt tên khốn đó rồi!”
Lương Thế Hào do dự, vẫn lựa chọn nói thật, ông ta không lo lắng cái chuôi này rơi vào trong tay Mã Triều Huy -những thứ ông ta hiếu kính Mã Triều Uy, nếu điều tra được, cũng khiến Mã Triều Uy ngồi tù cả đời!
“Cái… cái gì?
II
Nghe lời của Lương Thế Hào, Mã Triều Huy liền ngẩn người, sau đó trách nói: “Chủ tịch Lương à, chủ tịch Lương, không phải tôi nói ông, ông quá hồ đồ rồi! Sao ông có thế kích động như vậy? Mau gọi điện cho người của ông, xem đã ra tay chưa, nếu chưa ra tay, thì làm theo lời tôi nói vừa nãy!”
“Tút!”
Lần này, không đợi Lương Thế Hào lên tiếng trả lời, điện thoại của ông ta rung lên, người gọi đến là ‘bảo vệ’ mà ông ta phái đi tối nay, thực chất là vệ sĩ của ông ta.
“Các cậu ra tay chưa?”
Lương Thế Hào thấy vậy, vội vàng kết thúc cuộc điện thoại với Mã Triều Huy, sau đó nhận điện thoại, hỏi thẳng.
“Lương Thế Hào, nếu ông muốn đuổi cùng giết tận, thì đừng trách tôi trở mặt vô tình!”
Trả lời Lương Thế Hào là một giọng nói lạnh lùng.
“Mộng… Mộng Bưu?”
Tay của Lương Thế Hào run lên, suýt nữa làm rơi điện thoại!
“Ha ha, cảm ơn chủ tịch Lương vẫn nhớ giọng của tôi”.
Trong một khu rừng cây ngoại ô Đông Hải, sắc mặt Mộng Bưu tái nhợt, vẻ mặt âm u và hung dữ.
Mười phút trước, bốn tay súng của Lương Thế Hào phái đi tìm được hắn ta, muốn dồn hắn ta vào chỗ chết.
Hắn ta dựa theo kinh nghiệm sát thủ năm đó, giết bốn tay súng, nhưng cũng trúng hai viên đạn, một viên đạn bắn trung bả vai của hắn ta, một viên khác bẳn trúng chân phải của hắn ta.
Trước đó, chân trái của hắn bị Tân Tranh đá gãy, bây giờ chân phải lại trúng đạn, gần như mất đi năng lực hành động, vô’n không thể chạy.
Nếu không phải như vậy, hắn ta cũng sẽ không chủ động gọi điện cho Lương Thế Hào – trước khi chết, hắn ta muốn ngọc nát đá tan với Lương Thế Hào!
“Mộng Bưu, mày muốn làm gì?”
Lương Thế Hào cảm thấy da đầu tê dại, bốn tay súng mà ông ta phái đi cũng coi là thủ hạ đắc lực nhất ngoài Mộng Bưu, bây giờ thấy tình thế hình như đã chết toàn bộ trong tay Mộng Bưu.
Như vậy, ông ta không những không thế làm theo như Mà Triều Huy nói, tạm thời dỗ dành lừa Mộng Bưu ra làm chứng, ngược lại, rất có khả năng bị Mộng Bưu báo thù!
“Làm gì à? ông sẽ biết nhanh thôi”.
Mộng Bưu cười lạnh lùng nói, sau đó không đợi Lương Thế Hào nói, trực tiếp tắt điện thoại.
Sau đó, hắn ta không dừng lại, gọi điện cho một số -110.
“A lô, xin chào, đầy là trung tâm chỉ huy 110…”
“Trong rừng cây phía đông đường XX đã xảy ra vụ án bắn súng…”