[Cao Gia Phong Vân] Phong Lưu Họa Sư Phúc Diện Sửu Nam

Chương 3




Kẻ bịt mặt liếc y một cái, ngữ khí vô cùng bình thường: “Bánh này không có gì bất thường.”

Cao Dật Ngọc không dám tin, thậm chí lại có người ăn loại bành này, còn nói bánh không có gì bất thường. Hắn ngẫm nghĩ, lập tức rống lên: “Ngươi tính chơi khăm ta đúng không? Ta muốn miếng bánh trong tay ngươi, ngươi nhất định lấy miếng bánh ngon cho mình, sau đó đưa ta miếng thiu, đúng không?”

Kẻ bịt mặt tuy chịu không được cố tình gây sự của y, nhưng không muốn Cao Dật Ngọc chết đói ở đây, vậy thì hắn sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Vì thế kẻ bịt mặt ném miếng bánh đã cắn một phát của mình cho Cao Dật Ngọc.

Cao Dật Ngọc tiếp nhận bánh, đưa lên miệng cắn, lại phun ra, bởi hương vị cái này cũng không khác gì cái của y.

“Mẹ nó, ta muốn ăn thức ăn bình thường, ngươi đừng nói với ta là ngươi đều ăn loại thức ăn này!” Cao Dật Ngọc tức giận quăng ra những lời thô tục.

Kẻ bịt mặt bình tĩnh nói: “Cái bánh này đâu có gì bất thường, ngươi phải ăn, không ăn ngươi sẽ đói bụng.”

(Cuộc sống của em thụ thật thê thảm. TTTT)

Kẻ bịt mặt cầm miếng bánh nhai chậm chậm nuốt, nuốt vào bụng.

Cao Dật Ngọc vừa đói vừa mệt, lại không có thức ăn có thể ăn. Từ trước đến nay y đều ăn trân hào mỹ thực, làm sao có thể ăn loại bánh ôi thiu này chứ? Nhưng y không ăn, ngày mai kẻ bịt mặt sẽ kéo y đi như thường, mặc kệ, y cắn bánh nuốt xuống, hoàn toàn mặc kệ hương vị của nó.

Nhưng cái mùi này thực đáng sợ, cùng với hương vị mỹ thực nhân gian mà y từ trước đến nay vẫn ăn hoàn toàn không giống nhau, khiến y thiếu chút nữa nôn ra hết.

Dùng bữa xong, kẻ bịt mặt lại đem Cao Dật Ngọc cột vào tảng đá.

Từ trước đến nay Cao Dật Ngọc ở giữa đám nữ nhân, không giống nam nhân bình thường có thể chịu được mùi thối, y tương đối thích sạch sẽ, hai ngày bị kéo đi, trên người mùi mồ hôi khiến cho chính y còn chịu không nổi, “Ta muốn tắm rửa.”

Nhưng kẻ bịt mặt chỉ làm như không nghe.

“Ngươi không cho ta tắm, ngày mai có chết ta cũng không đi.”

Kẻ bịt mặt nằm trên cỏ, thu mắt Cao Dật Ngọc vừa la vừa rống, kẻ bịt mặt tương đối kiềm chế không phản ứng.

Nhưng sự chịu đựng của Cao Dật Ngọc vô cùng kinh người, vẫn rống tới nửa đêm.

Kẻ bịt mặt rốt cuộc bị y làm cho chịu không nổi, hắn đứng lên, cũng không để ý đến Cao Dật Ngọc, mà là chuyển sang nơi xa hơn, hắn nghiêng người dựa vào dưới gốc cây, nhẹ nhàng nhắm mắt ngủ.

Cao Dật Ngọc tức đến bốc hỏa, nhưng hai đêm không ngủ, nháo đến nửa đêm, y cũng tận lực, cuối cùng mệt quá lăn ra ngủ.

Cao Dật Ngọc ngủ thẳng cẳng đến trưa, kẻ bịt mặt vẫn không đánh thức y, vẫn để y tiếp tục ngủ, Cao Dật Ngọc mệt đến xương cốt toàn thân muốn rã rời, cảm giác vừa tỉnh dậy cuối cùng khôi phục tinh thần.

Kẻ bịt mặt vẫn kéo đi, Cao Dật Ngọc càng ít phản kháng, chịu khổ càng ít, nếu y không ngừng thóa mạ, kẻ bịt mặt sẽ dùng dây thừng ra sức đánh y thật mạnh.

Nhưng hai ngày trước y thật sự mệt mỏi, cho nên hôm nay chưa đi được bao lâu, y liền vô cùng mệt mỏi, yêu cầu kẻ bịt mặt để cho y nghỉ ngơi một lúc.

Kẻ bịt mặt nhịn không được nói: “Chủ nhân nhà ta nói võ công Cao gia tuyệt thế, vì sao võ công của ngươi yếu đến thế? Nguyên lai ta tưởng ngươi phi thường lợi hại…”

Quỷ xấu xí không giống người này lại phê bình y, Cao Dật Ngọc tức giận nói: “Ngươi ít xem thường người, võ công Cao gia ta đương nhiên tuyệt thế vô địch, bằng không sao nhị ca lại làm được minh chủ võ lâm?”

“Ta thật cảm thấy thực bình thường, chủ nhân nói võ công của ngươi có thể đứng thứ mười sáu trên võ lâm, có phải thật không vậy!”

Kẻ bịt mặt mỗi chữ mỗi câu đều như hạ thấp Cao Dật Ngọc, mặt mũi của Cao Dật Ngọc há lại để đâu được?

Y thuận miệng bịa chuyện nói: “Ta mỗi đến thời kỳ trăng non, võ công chỉ còn một nửa, cho nên mới xui xẻo bị ngươi bắt được, chờ trăng non qua, xem ta có đánh ngươi nằm lê trên đất!”

Lời này vừa nghe đã thấy là lời nói bậy, nhưng kẻ bịt mặt lại có chút kinh ngạc, “Nguyên lai là như vậy, hôm nay sơ tứ, khi trăng non đi qua, ta đây phải lấy khóa thiết liên khóa ngươi lại.”

Cao Dật Ngọc dở khóc dở cười, lời nói lừa con nít này, kẻ bịt mặt lại tin, không biết hắn có cố ý giả vờ hồ đồ, hay vốn dĩ là ngu ngốc.

“Ngươi thật ngu ngốc!” Y mắng.

“Tuy ta xấu, nhưng ta cũng không ngu ngốc, ta tập võ rất nhanh.”

Cao Dật Ngọc càng ngày càng cảm thấy kẻ bịt mặt này nói chuyện có chút không rõ ràng, có chút là lạ. Y hỏi: “Ngươi tập võ rất nhanh sao?”

Kẻ bịt mặt tựa hồ suy nghĩ rất nghiêm túc. “Mỗi ngày ta đều luyện gần mười canh giờ, từ lúc nhỏ ta đều luyện võ.”

Cao Dật Ngọc nghe xong hoảng sợ, người này ngoài trừ lúc ăn lúc ngủ, cũng chỉ có luyện võ sao?

“Ngươi luyện nhiều để làm gì? Nhân sinh có nhiều chuyện thú vị có thể làm, mỗi ngày ngươi luyện chẳng lẽ không cảm thấy phiền sao?”

Nhưng kẻ bịt mặt tựa hồ không cho là đúng. “Không phải mỗi người đều như vậy? Vì cái gì phiền? Cũng giống như ăn cơm a.”

Cao Dật Ngọc nhíu mày, kẻ bịt mặt nói chuyện có chút không đúng lắm.

Lúc y tự hỏi, kẻ bịt mặt đứng lên. “Ngươi nghỉ ngơi đủ chưa? Ta phải nhanh trở về, chủ nhân đang chờ!”

Cao Dật Ngọc lại bị kéo đi, nhưng kẻ bịt mặt kỳ thật không chút ác liệt, chỉ cần yêu cầu của Cao Dật Ngọc không quá phận, kẻ bịt mặt đều tận lực thỏa mãn y.

Còn Cao Dật Ngọc trong quá trình lữ hành cũng dần dần dưỡng túc tinh thần, y chuẩn bị khi có cơ hội liền trốn thoát, nhưng trong lúc này, y lại phát giác kẻ bịt mặt có gì đó không đúng.

Kẻ bịt mặt không phải là ngu ngốc, căn bản là chưa từng ra ngoài có lần hắn xa xa nhìn thấy chiếc thuyền trên nước, nhưng lại nghĩ đó là một loại cá nào đó, Cao Dật Ngọc cười đến không còn khí lực.

Kỳ quái nhất, kẻ bịt mặt dường như đã quen với cuộc sống dã ngoại, vả lại hắn luôn tránh chỗ đông người, không thích tiếp cận đám đông, nếu Cao Dật Ngọc ác ý hỏi hắn, rốt cuộc bộ dáng hắn xấu bao nhiêu, tay của kẻ bịt mặt đã hơi hơi run run, không trả lời vấn đề.

Từ đó có thể thấy, kẻ bịt mặt không chỉ xấu, mà còn bộ dạng phi thương xấu, xấu đến hắn đóng cửa không dám đi ra ngoài. Nhưng xấu là chuyện của hắn, Cao Dật Ngọc đối với kẻ xấu chỉ có kinh nhi viễn nhi, để tránh thương tổn hai mắt của mình.

Kinh nhi viễn nhi (敬而遠之): Có nguồn gốc từ lời nói của Khổng tử về quỉ thần, tức là đáng kính đấy nhưng cần xa lánh.

Bọn họ hành tẩu gần bảy, tám ngày, Cao Dật Ngọc đã sớm dưỡng túc tinh thần, chẳng qua là y đều ở trước mặt kẻ bịt mặt tỏ ra mệt mỏi, làm cho hắn giảm đề phòng.

Đêm nay bọn họ đi đến bờ sông, Cao Dật Ngọc dùng giọng đáng thương nói: “Này, quỷ xấu xí, toàn thân ta vừa bẩn từa thối, xin ngươi đó, ta nhất định phải tịnh thân, bằng không ta chịu không nổi mùi trên người ta là mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ, sao có thể để một thân hôi thối này, đây không phải làm ngạt thở chết mỹ nữ, huống chi còn phải gặp chủ nhân ngươi, nếu ngạt thở chết nàng, tựa hồ cũng quá thất lễ.”

Bởi gần đây Cao Dật Ngọc đã rất ít phản kháng, cho nên kẻ bịt mặt chần chờ trong chốc lát.

Cao Dật Ngọc e sợ mất cơ hội, lại giả ngu nói: “Bằng không ngươi giám thị ta tắm, nếu ta chạy trốn, ngươi còn có thể bắt ta lại, như thế nào?”

Đề nghị này hợp tình hợp lý, kẻ bịt mặt thoáng chút liền gật đầu đáp ứng.

Từ nhỏ Cao Dật Ngọc ở Tô Châu, đường thủy Tô Châu rất nhiều, cho nên kỹ năng bơi của y rất thành thục, bởi vậy y chuẩn bị chạy trốn bằng đường thủy, nhưng kẻ bịt mặt sao có thể biết được kế hoạch của y.

Cao Dật Ngọc ở trước mặt nữ nhân đã quen cởi áo tháo đai, cuộc sống phóng đãng của y làm cho y rất rõ ràng đối với mị lực thân thể của mình, cho nên ở bờ sông y cũng không quan tâm, thoải mái thoát y.

Nhưng kẻ bịt mặt dường như vô cùng đơn thuần, khi nhìn đến Cao Dật Ngọc cởi vạt áo, hắn không tự chủ rũ mắt xuống, nhưng không phải trong người mang nhiệm vụ, có thể hắn thật sự sẽ quay đi không nhìn, không nghe.

Cao Dật Ngọc nhảy xuống nước. “Nước thật lạnh, thật là thoải mái. Này! Quỷ xấu xí, rốt cuộc bộ dạng ngươi có bao nhiêu khó coi? Ngươi quá tự ti.”

Toàn thân kẻ bịt mặt cứng đơ, tựa hồ hắn không thích nói đến vấn đề này.

Nhưng Cao Dật Ngọc cũng không phải đối phương không trả lời, y sẽ hảo tâm không truy vấn.

Tuy rằng y đối với kẻ bịt mặt ngoài mặt thuần phục, nhưng y trong giang hồ hơn mười năm, luận về gian xảo, y vượt xa kẻ bịt mặt đơn thuần kia.

Ngữ khí y mềm mại, nhưng trong lời nói hàm ý vô cùng độc địa. “Ngươi cũng thật kỳ quái, người bộ dạng xấu, lại không thích nói chuyện, kiến thức vô cùng thấp thiển, thật không hiểu ngươi đi đâu kiếm lão bà? Hay có thể dựa vào võ công mạnh mà đi đoạt sao?”

Tuy rằng bị y nói vô cùng khó chịu, nhưng kẻ bịt mặt cũng không đáp lời, bất quá thân hình hơi hơi run rẩy, có thấy lời của Cao Dật Ngọc thật sự làm tổn thương trái tim của hắn.

“Ngươi bao nhiêu tuổi? Bốn mươi? Năm mươi?”

Giọng của kẻ bịt mặt vô cùng trẻ, sao có thể bốn mươi, năm mươi, căn bản Cao Dật Ngọc cố ý gây chuyện.

Nhưng kẻ bịt mặt lại đơn thuần nghe không ra ác ý của Cao Dật Ngọc, hắn bình tĩnh trả lời: “Ta không có già như vậy, ta mới hai mươi ba.”

“Có nữ nhân nào yêu ngươi không? Người bình thường đến hai mươi ba đã sớm có tiểu hài tử.”

Đối với người bình thường, vấn đề này cũng thật rất bình thường, nhưng Cao Dật Ngọc hỏi kẻ bịt mặt vấn đề này, ý vị coi khinh vô cùng nặng nề, kẻ bịt mặt lựa chọn không trả lời.

“Ngươi theo chủ nhân ngươi bao lâu rồi?”

“Từ khi nhận thức được đã ở nơi đó, chỗ ta ở ngoài chủ nhân ra, rất thanh tĩnh, không ai…”

“Hắn sợ ngươi đi dọa người khác phải không? Cho nên mới chuẩn bị chỗ khác cho ngươi ở.”

Ác ý của Cao Dật Ngọc khó có thể che dấu, lời nói này khiến cho kẻ bịt mặt run rẩy cắn răng đứng lên. “Ngươi tắm xong chưa?”

Cao Dật Ngọc phất phất tay. “Này, kẻ bịt mặt, ta khuyên ngươi một câu, ngươi thật ngu ngốc, đừng đi hành tẩu giang hồ nữa, chỉ trông chờ vào võ công thì không được đâu, tái kiến, quỷ xấu xí ngu ngốc.”

Cao Dật Ngọc hít một hơi, lặn vào trong nước.

Kẻ bịt mặt lắp bắp kinh hãi, trực giác Cao Dật Ngọc chạy thoát, hắn nhảy xuống sông, bế khí lặn xuống.

Cao Dật Ngọc ở trong nước giống như cá, vô cùng trơn trượt kẻ bịt mặt nắm lấy chân của Cao Dật Ngọc, Cao Dật Ngọc lại loạn đá vào mặt hắn.

Kỹ thật bơi của kẻ bịt mặt tuy không giỏi bằng Cao Dật Ngọc, nhưng không hề kém hơn là mấy huống chi võ công của hắn cao hơn Cao Dật Ngọc, cho nên khi hắn nắm chặt chân của Cao Dật Ngọc, căn bản Cao Dật Ngọc không có khả năng đá hắn văng ra.

“Sách, ta nghĩ hắn không rành bơi, xem ra ta sai lầm rồi.”

Sớm biết vậy lúc trước mau chạy, còn cùng kẻ bịt mặt khó coi này tán gẫu, quả thực ngu ngốc!

Kẻ bịt mặt nắm chặt chân của Cao Dật Ngọc, Cao Dật Ngọc đã sớm hết khí, vì thế y nổi lên mặt nước để thở.

Mới nổi lên, kẻ bịt mặt nhanh kéo cánh tay của y, vô cũng phẫn nộ nói: “Ngươi gạt ta.”

“Gạt ngươi thì gạt ngươi, như thế nào ngươi lại nghĩ rằng ta không được lừa ngươi a? Nhìn lại mình đi.”

Diện mạo là điều kiêng kị nhất của kẻ bịt mặt, Cao Dật Ngọc trời sinh tuấn tú ở trước mặt, hiển nhiên mình lại càng xấu thêm.

Kẻ bịt mặt biết mình bị lừa, hắn lập tức giận dữ nói: “Bộ dạng ta xấu thì làm sao?”

Lúc hắn nói câu kia, bóp chặt cánh tay của Cao Dật Ngọc, đau đến mồ hôi chảy ròng, nhưng hiện tại trong nước y bỗng nhiên bay tới một cước, đá vào người kẻ bịt mặt.

Kẻ bịt mặt không kịp phòng bị, hắn chỉ nghiêng đầu, khiến cho Cao Dật Ngọc hữu cơ khả thừa, bắt được bả vai của kẻ bịt mặt.

Kẻ bịt mặt vội vàng lấy tay chắn lại, tuy rằng đã muộn, bờ vai của hắn cảm nhận áp lực, nhưng hắn vẫn nhanh tay kẹp chặt lấy tay công kích của Cao Dật Ngọc.

Ngón tay của Cao Dật Ngọc bị ép chặt đến đau đớn vạn phần, nhưng y đã hạ quyết tâm phải chạy trốn, liền nhất định phải thành công, cho nên y giơ chân đá.

Công phu thượng cước của Cao Dật Ngọc luyện khá thuần thục, căn bản Cao Dật Ngọc chiếm không được thế thượng phong, Cao Dật Ngọc vừa động, chân của kẻ bịt mặt di chuyển, khóa Cao Dật Ngọc lại.

Hiển nhiên kẻ bịt mặt không muốn chịu nhục, cũng không thích bị lừa, cho nên hắn giận dữ nói: “Nếu ngươi thật muốn ta đánh gãy hai chân của ngươi, ta sẽ không khách khí!”

Hai tay bị chế (khống chế), hai chân bị khóa, Cao Dật Ngọc đập mạnh vào đầu kẻ bịt mặt, vừa đập vừa mắng: “Đập chết quỷ xấu xí nhà ngươi, dù sao ngươi vốn xấu không ai yêu…”

Kẻ bịt mặt nghiêng đầu, không cho y đập vào Cao Dật Ngọc biết mình không thể trốn thoát, y tức điên lên, lại đập mạnh hơn.

Dường như kẻ bịt mặt lo lắng bị y va chạm sẽ làm rơi mặt nạ, vì thế hắn tận lực tránh né sự va chạm của Cao Dật Ngọc, nhưng y tránh một hồi, Cao Dật Ngọc liền nghĩ hắn yếu thế, càng đập ác hơn.

Kẻ bịt mặt cũng rất tức giận, hắn không biết dùng cách nào, mặc dù đầu đập lên Cao Dật Ngọc, nhưng mặt nạ cũng không chút động đậy, còn Cao Dật Ngọc lại đau phát thành tiếng.

Cao Dật Ngọc càng đau, càng bốc hỏa, y càng ra sức đánh về phía mặt của kẻ bịt mặt. Kẻ bịt mặt chỉ lộ ra hai cánh môi mỏng, hắn tức giận nói: “Cao Dật Ngọc, ngươi quá đáng…”

“Ta quá đáng? Con mẹ nó, ta đem ngươi khiêng giống lợn đi trên đường, đem cái mũi trên khuôn mặt xinh đẹp của ngươi đánh cho đổ máu, đem ngươi phơi nắng, vậy ngươi còn có thấy ta quá đáng hay không!”

Kẻ bịt mặt giơ tay phải, muốn trọng kích Cao Dật Ngọc.

Cao Dật Ngọc một bên mắng một bên dùng đầu công kích, nhưng y mắng đến quên mình, ngay cả tránh né cũng không nghĩ, y phát ra tiếng kêu thảm nhất từ lúc y chào đời.

Xong đời, bờ môi của y lại kề sát môi của kẻ bịt mặt, ông trời quả thật muốn đối nghịch với y, bờ môi của y rửa cả đời cũng không sạch sẽ.

Chỉ thấy kẻ bịt mặt khiếp đảm mở to hai mắt, trừng mắt nhìn Cao Dật Ngọc, tay chân tựa hồ khiếp sợ quá đến độ không còn chế trụ Cao Dật Ngọc, nếu giờ phút này Cao Dật Ngọc muốn chạy trốn, tuyệt đối thoát được.

Nhưng cả hai người bọn họ đều mở mắt to, nhìn mặt đối phương, duy trì trạng thái cùng kề sát nhau, môi chạm vào nhau.

Mặt của kẻ bịt mặt đã bị che khuất, nhưng ánh mắt của hắn lộ vẻ kinh ngạc lại không biết vẻ mặt của hắn như thế nào. Hắn chợt bừng tỉnh, đẩy Cao Dật Ngọc ra.

Y thế nào lại cùng quỷ xấu xí hôn nhau, hơn nữa lại còn là nam nhân! Môi của y sinh ra là vì thiên thiên vạn vạn nữ nhân, thế nhưng lại hôn quỷ xấu xí này!

Cao Dật Ngọc ngồi xổm trên bờ sông rửa miệng, liều mạng dùng nước phẩy lên môi mình.

Mặc dù lúc cùng môi của quỷ xấu xí nhẹ chạm vào nhau, không có hôn nồng nhiệt, cũng không có hôn sâu, nhưng là đã vượt quá phạm vi khả năng chịu đựng của Cao Dật Ngọc.

Kẻ bịt mặt cũng thối lui vài bước, tuy rằng hắn không có phản ứng mãnh liệt như Cao Dật Ngọc, nhưng hắn lập tức chạy đi, không biết chạy đi đâu.

Còn Cao Dật Ngọc căn bản không chú ý, y ngồi xổm trên bờ sông, một đêm chà rửa miệng, chà đến miệng bong da, y vẫn không quên được đôi môi của quỷ xấu xí che mặt kia. Môi của hắn so với đôi môi của nữ nhân mà y hôn qua còn mềm mại hơn, tràn ngập hương khí.

(Í, cái hôn đầu tiên của em thụ:”>)

Trời vừa sáng, kẻ bịt mặt trở lại, hắn vẫn như cũ trói Cao Dật Ngọc lại, một câu cũng không nói, kỳ quái chính là, tiếng mắng không dứt của Cao Dật Ngọc cũng không thấy, một câu cũng không có.

Bọn họ đi hai ba ngày, vẫn duy trì không khí như vậy, nhưng kẻ bịt mặt tựa hồ thường nhìn Cao Dật Ngọc hơn trước.

Rột cuộc đến ngày thứ ba Cao Dật Ngọc không chịu được quát: “Ngươi vì cái gì mà dùng ánh mắt quỷ dị như thế nhìn ta? Trên người ta thiếu miếng thịt sao?”

Nhưng kẻ bịt mặt vẫn ngậm chặt miệng không một lời.

Từ cái ngày hôn kẻ bịt mặt, cơn giận của Cao Dật Ngọc liền bùng nổ, chẳng qua là chưa phát tiết mà thôi, hiện giờ tất cả cơn giận của y đều phát tác lúc này. “Ngươi có chuyện thì nói, đừng giả vờ câm điếc cho ta, cuộc đời Cao Dật Ngọc ta thống hận nhất ngoại trừ sửu nam, còn có những kẻ cố ý giả vờ câm điếc.”

Trái với sự tức giận của Cao Dật Ngọc, kẻ bịt mặt tương đối bình tĩnh. Chần chờ một lát, hắn mới thấp giọng hỏi: “Ta luôn nghĩ đến chuyện đêm qua.”

Đương nhiên Cao Dật Ngọc biết hắn nói đến chuyện đêm hôm đó là có ý gì, nhưng là y không muốn nghĩ đến nhất là chuyện đêm hôm đó, sắc mặt y xanh mét, câm miệng ngồi xuống.

Kẻ bịt mặt nhìn xuống đất, “Ta luôn nghĩ…”

Cao Dật Ngọc rống giận: “Nghĩ cái gì? Ta cho ngươi biết tất cả đêm hôm đó đều là…”

Song kẻ bịt mặt vẫn tiếp tục nói, còn Cao Dật Ngọc sau khi nghe xong, giật mình câm miệng.

“Ta luôn nghĩ đây là chiêu thức võ công gì, vì cái gì sư phụ không có dạy cho ta? Đây là võ công độc môn của Cao gia sao?”

Bởi thái độ của kẻ bịt mặt lại thật như thế, cho nên Cao Dật Ngọc kết luận không phải hắn đang nói đùa, còn hắn nhìn mắt mình, lại tràn ngập nghi vấn.

Cao Dật Ngọc thực sự bị cảm giác là hắn đang hỏi thật, còn kẻ bịt mặt còn không ngừng hỏi thăm. “Ta cảm thấy loại chiêu thức võ công này không có lực sát thương là mấy, chẳng lẽ nó còn có tác dụng làm chậm kỳ dị sao? Nếu không sao ngươi lại dùng nó lúc nguy cấp, chẳng lẽ đây là sát chiêu cuối cùng của ngươi sao?”

Kẻ bịt mặt này tuyệt đối ngu ngốc, đại ngu ngốc, lại có thể hỏi vấn đề này khiến cho người ta bất khả tư nghị (khó tin).

Cao Dật Ngọc đang muốn cười nhạo hắn một phen, bỗng nhiên im miệng, vả lại không có hảo ý cười rộ lên.

Luận võ công, y đích xác kém hơn kẻ bịt mặt một đoạn, nhưng từ lời nói của kẻ bịt mặt, hắn chẳng những dốt nát, mà lại còn vô cùng ngu ngốc.

Nếu chính mình dựa vào vũ lực mà chạy trốn, tuyệt đối không có khả năng, chạy trốn thất bại, có thể sẽ bị đánh tả tơi nhưng nếu y ăn nói tùy tiện lung tung, chỉ sợ kẻ bịt mặt này còn có thể tưởng thật, khi đó y sẽ thừa cơ chạy trốn, nói không cùng là một cơ hội thành công.

Vì thế y cười âm hiểm, bắt đầu bịa chuyện: “Sư phụ ngươi đương nhiên không có khả năng dạy ngươi, đây là công phu độc môn của Cao gia bọn ta, chỉ có mỹ nam tử như ta đây mới học được thôi.”

“Cũng có liên quan đến dung mạo sao?”

Đương nhiên là không có liên quan đến dung mạo, chẳng qua Cao Dật Ngọc chung quy tự xưng mình là anh tuấn nhất thế gian, mỹ nam tử tiêu soái nhất, cho nên y thuận thế nói: “Đương nhiên là có liên quan đến dung mạo, càng anh tuấn tiêu soái, càng mạnh.”

(Lão nghĩ thêm một em thụ ‘ngây thơ trong sáng, không biết gì’ được nạp vào Cao gia =))))))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.