Cáo Biệt Với Anh

Chương 16: Phiên ngoại một




Sau khi Trần Sơ Kỳ chuyển trường, bên cạnh đều là những người không quen thuộc, anh biến thành một người.

Mấy tuần sau, anh cũng không hiểu tại sao lại đột nhiên nghĩ thông suốt, nỗ lực phấn đấu, đến người trong nhà cũng cảm thấy không thể tưởng tượng. Nguyên nhân rất đơn giản, chính là một tin nhắn của cô ấy: Trở thành người tốt hơn đi, tiền đồ mới là quan trọng nhất.

Sau khi thi Đại học, anh gọi điện thoại cho cô ấy.

“Gặp nhau một lần đi, anh ở tiệm trà sữa đối diện nhà em.”

“Không được.”

“Chỉ lúc này đây, anh có lời muốn nói…”

“Được, chờ tôi vài phút.”

Mười phút sau, cô ấy thấy thiếu niên kia ngồi trong tiệm, cúi đầu, không ngông cuồng bằng phẳng như trước.

Cô ấy lập tức đi về phía anh, ngồi xuống phía đối diện anh.

“Nói đi.”

“Chuyện thứ nhất sau khi anh thi xong Đại học chính là muốn gặp em một lần ngay lập tức, cũng là người tốt hơn, anh sẽ xứng đôi với em, em có thể ở cạnh anh không?”

“Xin lỗi, tôi không thích anh.”

“Thật sự, một chút cũng không thích ư?”

“Không có việc gì thì tôi đi trước, về sau anh đừng đến nữa.”

Trần Sơ Kỳ học một trường Đại học, cũng vẫn luôn không yêu đương. Sau đó anh ngẫu nhiên biết được việc ba mẹ cô ấy ly hôn lúc học cấp ba từ bạn học cùng lớp cô ấy, đúng là một tuần trước khi bọn họ chia tay.

Cô ấy lúc đó, đã chịu ảnh hưởng do biến cố tình cảm của ba mẹ, cô ấy trở nên chán yêu đương, không muốn tiếp xúc với bất cứ ai, tính cách cũng bắt đầu trở nên nội hướng mẫn cảm, rõ ràng ba mẹ cô ấy trước đó yêu nhau như vậy, cuộc sống của người một nhà rất hạnh phúc, cuối cùng vẫn đi đến một bước này. Trong lòng cô ấy có khuyết điểm, cô ấy không có cách chấp nhận bản thân mình như vậy, cho nên chỉ có thể rời đi, anh xứng đáng với những thứ tốt nhất, mà hiện tại cô ấy đã không còn là bản thân tự tin xinh đẹp của trước kia.

Nhiều năm sau, cô ấy thành công làm lãnh đạo của một công ty. Sự nghiệp của anh ấy cũng thành công, mở một văn phòng luật sư.

Sau đó không lâu, trường học cử hành tụ tập cho các học sinh đồng cấp, bọn họ vẫn gặp lại nhau một lần nữa…

Đêm đó, bọn họ đi ra ngoài tụ tập ca hát, nhiều năm không gặp, mọi người đều vui vẻ, uống rượu cũng nhiều, bắt đầu nịnh nọt lẫn nhau.

Cô ấy cảm thấy ầm ĩ nên ra khỏi phòng, đi đến ban công lầu hai hóng gió, gió đêm rất lạnh, nhớ tới một giây đối diện với tầm mắt của anh, nội tâm cô ấy rất phức tạp, nhiều năm như vậy, cô ấy vẫn chỉ thích anh, cho dù biến cố gia đình tâm lý của mình có bóng ma, vẫn hướng tới tình yêu với anh. Nghĩ đến những lời nói tàn nhẫn năm đó từng nói, cô ấy cảm thấy rất có lỗi với anh, nhưng lúc đó chỉ có cô ấy chịu đựng sự dày vò của nội tâm, cô không biết nên làm gì bây giờ, cũng sợ mình sẽ chậm trễ tiền đồ của anh.

Không biết từ khi nào, phía sau cô có một người đang đứng, giúp cô khoác áo vest lên, cô ấy nghiêng người nhìn qua, là anh.

Đã trôi qua lâu như vậy, khí chất trên người anh trở nên rất cường đại, một bộ dáng người sống chớ lại gần, bộ dáng cao không thể với tới, mắt đen sắc bén, môi mỏng nhẹ mím, góc cạnh gương mặt rõ ràng, cô ấy không nhịn được mà rùng mình một cái.

“Lạnh như vậy còn đến đây hóng gió?”

“Chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí, cảm ơn áo khoác của anh.”

“Ồ, phải không?”

“Ừm.”

“Anh còn tưởng là em không muốn ở chung không gian với anh nên mới ra ngoài.”

Cô ấy cũng không nghĩ đến hiện tại anh nói chuyện cao ngạo khắc nghiệt như vậy, còn rất mang thù, nhưng chỉ bằng một góc của những lời nói băng sơn trước đó của cô ấy thôi.

“Tôi không có…”

“Không có là được.”

“…”

“Nhiều năm như vậy, anh vẫn muốn ở bên cạnh em, em thì sao?” Cô ấy không cảm thấy anh sẽ nói những lời như vậy, do dự nửa ngày.

“Làm sao vậy? Có niềm vui mới rồi?”

“Em lấy đâu ra người mới?”

“Anh đây là tình yêu cũ hay sao?”

“… Anh có thể nói chuyện thật tốt hay không?”

“Ồ, anh hỏi em, muốn ở bên cạnh anh không?”

“…”

Cũng không có bao lâu, anh hoàn toàn giống như đổi thành người khác, cho đến bây giờ, cô ấy vẫn không từ chối anh được.

“Em muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh, đời này, anh chỉ có thể là của em.”

Nói xong tay cô ấy ôm lấy eo anh, vùi đầu vào trong lồng ngực của anh, nhỏ giọng khóc nức nở, cô ấy cảm nhận được cánh tay ôm cô ấy đang gắt gao ôm lấy mình, như sợ cô ấy sẽ rời khỏi anh mà đi.

“Về sau anh làm chỗ dựa cho em.”

“Được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.