Cành Non – Tịch Bát Gia Tử

Chương 36




Tháng đầu tiên sau khi thi đại học xong, Chu Hựu Chỉ vẫn luôn chạy ra ngoài để hẹn hò cùng Thẩm Hoài Dư.

Hai người vừa mới ăn trái cấm chạm vào nhau liền không nhịn được mà thân mật. Ban đầu là do Chu Hựu Chỉ quấn lấy Thẩm Hoài Dư đòi thân thiết, sau đó lại là Thẩm Hoài Dư ôm lấy cô không buông tay, lúc nào cũng vừa dỗ vừa gạt cô bảo ‘một lần cuối cùng’.

Lúc Chu Hựu Chỉ ngồi trong lòng Thẩm Hoài Dư luôn thích duỗi tay véo đầu v* hồng nhạt của anh, sau khi anh kêu lên một tiếng đau đớn thì cô lại chậm rãi dời trận địa nắm lấy đồ vật bên dưới cũng trơn bóng ẩm ướt của anh. Cô lại ngẩng đầu lên hôn vào khoé môi anh, đến khi côn th*t trong tay dần dần cứng lên thì lại buông tay ra và làm nũng nói: “Mệt quá à, không muốn làm nữa.”

Hô hấp của anh lúc này đã trở nên nặng nhọc, hơi thở nóng như lửa đốt. Anh đè cô xuống, nhắm ngay cửa huyệt của cô rồi từ từ chen vào: “Em không cần làm gì cả, anh làm là được rồi, không mệt một chút nào.”

Đến khi Chu Hựu Chỉ rên đến khản cả cổ họng mới thầm nghĩ trong lòng, sau này nhất định không thể tuỳ tiện khiêu khích anh nữa.

Bởi vì Chu Lệ Hoa cả ngày phải đi xã giao nên cũng không nhận ra sự khác thường của cô. Lâm Mạn Đồng phát hiện ra, cô ta biết cô suốt ngày ra ngoài để làm gì nhưng cũng không nói gì, giống hệt như bức tượng điêu khắc trấn giữ trong nhà. Điêu khắc đến mức ngay cả góc cạnh của nó cũng rất hoàn mỹ, nhưng lại chưa từng có biểu cảm gì, tựa như bị rút đi linh hồn.

Chu Hựu Chỉ cũng không hề đồng cảm với cô ta.

Đây là lựa chọn của chính cô ta, đương nhiên phải chịu đựng nỗi cô đơn vô tận do sự lựa chọn này mang lại.

Có một hôm, Chu Lệ Hoa vì lý do đi công tác mà không ở nhà.

Chu Hựu Chỉ thức dậy từ sớm, đứng trên ban công tầng hai nhìn thấy Lâm Mạn Đồng lén lén lút lút đi ra ngoài từ cửa sau.

Lâm Mạn Đồng sốt ruột đứng dưới cây đại thủ ngoài cửa sau, thỉnh thoảng ló đầu ra thăm dò nhìn về phía lối vào cách đó không xa.

Trong lòng Chu Hựu Chỉ như có linh tính, quả nhiên mười phút sau thì người đàn ông kia xuất hiện.

Chu Hựu Chỉ bóp chặt nước trái cây trong tay, trong lòng ngập tràn tức giận. Cô không biết sao Lâm Mạn Đồng còn mặt mũi để gặp lại tên đàn ông kia, còn là trước cửa nhà cô nữa?

Cô đứng đó quan sát hai người họ.

Tên đàn ông ôm lấy Lâm Mạn Đồng, sau khi Lâm Mạn Đồng xô đẩy anh ta hai cái liền mềm yếu tựa vào vòng tay anh ta.

Chu Hựu Chỉ không nhìn rõ biểu cảm của cô ta, nhưng cô biết, hẳn là Lâm Mạn Đồng đang hạnh phúc.

Cơn thịnh nộ trong lòng không biết vì sao liền lắng đọng lại.

Cô không muốn nhìn nữa nên xoay người rời đi.

Qua mười phút sau, âm thanh ồn ào vang lên dưới tầng. Chu Hựu Chỉ vội vội vàng vàng chạy xuống dưới, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô ngẩn người ngay tại đó, cục diện vô cùng hỗn loạn ——

Chu Lệ Hoa đột ngột quay về trông thấy cảnh tượng vợ hiền đang lén lút hẹn hò với một gã đàn ông ngay trước cửa nhà.

Hai ngày sau, Chu Hựu Chỉ ngây ngô nhận tiếp nhận sự thay đổi trong nhà ——

Lâm Mạn Đồng rời khỏi ngôi nhà này.

Chu Lệ Hoa hoàn toàn không cho cô ta bất cứ cơ hội nào, gọn gàng dứt khoát đề nghị ly hôn với cô ta. Ngoài dự liệu, Lâm Mạn Đồng cũng không níu kéo gì cả. Tuy nước mắt giàn giụa nhưng một câu cầu xin tha thứ cũng không có, chỉ mang một cái vali gọn gàng rời khỏi ngôi nhà này.

Bà mẹ kế đột ngột xông đến của Chu Hựu Chỉ cứ thế mà im lặng rời đi.

Sự chán ghét mà cô dành cho bà mẹ kế này cũng dần tiêu hao hết, cuối cùng thậm chí còn sinh ra sự cảm thông đối với cô ta.

Cô không biết Lâm Mạn Đồng và người đàn ông kia có thể đạt được kết quả tốt gì đó hay không, cũng không biết người đàn ông đi cạy góc tường nhà người khác có thật lòng yêu thương Lâm Mạn Đồng hay chỉ là vì lý do nào khác.

Cô nhớ rõ khi cô đứng trên lầu nhìn bóng lưng Lâm Mạn Đồng rời đi, trong lòng cô vậy mà lại cầu chúc cho Lâm Mạn Đồng có thể có được chốn trở về thật tốt.

Chu Lệ Hoa nhanh chóng thoát khỏi ‘bóng ma’ của việc bị vợ cắm sừng, nhưng tần suất về nhà càng lúc càng thấp. Chu Hựu Chỉ nghi ngờ có phải ông nuôi dưỡng một gia đình nhỏ khác ở bên ngoài hay chăng và cô cũng từng thử nửa thật nửa đùa mà hỏi ba mình, ông chỉ trầm giọng phủ nhận: “Con là người thân duy nhất của ba.”

Sau khi cuộc sống gia đình dần ổn định lại, Chu Hựu Chỉ mới nhận ra rằng cô đã vắng vẻ Thẩm Hoài Dư trong nửa tháng qua.

Cô vô cùng áy náy nên quấn quít đòi gặp mặt anh trong điện thoại.

Thẩm Hoài Dư từ đầu dây bên kia nói vào điện thoại: “Đêm nay.”

Chu Hựu Chỉ nhẹ giọng đồng ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.