Cành Non – Tịch Bát Gia Tử

Chương 14




Thẩm Hoài Dư chỉ tiện tay cởi ra nửa quần cô mà thôi, nó vẫn còn ở ngay trên eo cô, tự nhiên không thể không cởi nó ra được.

Thấy rõ cảnh tượng trước mắt, Thẩm Hoài Dư cảm giác mình sắp phát điên rồi –

Chu Hựu Chỉ mặc quần lót màu trắng, chỗ trên mông có mấy hình in con bướm, bông hoa, bên cạnh là chất ren, màu trắng, dán sát vào da thịt trắng nõn của cô. Cái mông mượt mà vểnh lên cao, phần dưới đùi mềm mại.

Giây tiếp theo anh buông tay ra.

Cũng chưa mặc lại cho cô mà chỉ túm lấy cái chăn trên giường che mông cô lại.

Chu Hựu Chỉ quấn chặt mình, nằm trên giường nhìn anh, cảm thấy anh cũng đang nhìn cô chăm chú. Con ngươi trong trẻo ngày thường bâu giờ đã vấn đục, ở đáy mắt có rất nhiều cảm xúc xen lẫn, cô thấy nhưng không hiểu.

Cô cục cựa thân mình, mặc quần vào, nhỏ giọng kêu: “Anh ơi…”

Thẩm Hoài Dư khom lưng hôn cô, hỏi: “Em sợ không?”

Chu Hựu Chỉ quay đầu cọ vào chóp mũi anh, hơi thở nóng rực quấn lấy nhau, trong mắt hai người chỉ có đối phương, “Không sợ, anh sợ ạ?”

Thẩm Hoài Dư sửng sốt, “Ừ, anh sợ.”

Sợ chính mình không giữ vững lí trí làm cô sợ hãi, sợ doạ cô bỏ chạy, sợ cô rời đi.

Chu Hựu Chỉ ngẩng đầu chụt lên môi anh một cái, bàn tay vuốt ve sau lưng anh, nói: “Anh đừng sợ.”

Ba chữ bao dung anh tất thảy, dục vọng khẩn thiết của anh, tâm lí mà anh cho là biến thái.

Cô nói đừng sợ, là vì cô không sợ hãi, nên anh cũng đừng sợ.

Thẩm Hoài Dư hít một hơi sâu ở cổ cô, lại chậm rãi thở dài. Cúi đầu hôn nhẹ lên chỗ vai cô, thấp giọng nói: “Anh thật sự rất thích em. Thích tất cả.”

“Em cũng thế… anh ơi.” Chu Hựu Chỉ duỗi tay xoa tóc của anh.

Thẩm Hoài Dư cúi người trong chốc lát rồi phải đứng dậy.

Chu Hựu Chỉ nghĩ ngợi, vẫn hỏi một câu bên tai anh: “Đẹp không?”

Mông của em đẹp không?

Đáp án cô muốn đương nhiên là phải đẹp.

Thẩm Hoài Dư hơi sửng sốt, cười khẽ, giơ tay nhéo gương mặt cô, “Đẹp.” Cuối cùng lại thêm một câu, “Cũng không biết có được sờ không.” Câu nói mập mờ.

Quá dâm. Chu Hựu Chỉ nghĩ trong lòng, nhưng không khỏi cong môi, nhanh chóng đánh vào mông anh một cái, Thẩm Hoài Dư tránh không kịp.

Cô giương cằm, đắc ý, “Dễ sờ hơn với anh.”

Cuối cùng trả lại quần cho Thẩm Hoài Dư.

Đêm khuya yên tĩnh. Nơi Thẩm Hoài Dư ở là một chung cư cũ kỹ, tất cả các hộ gia đình trong tiểu khu đã đi ngủ hết, xung quanh im ắng đến mức có thể nghe tiếng gió thổi qua những lá cây xào xạc. Trong bóng đêm, Thẩm Hoài Dư đóng cửa sổ lại, bật ngọn đèn nhỏ trong phòng, lại mở laptop của mình ra.

Chọn đại một video mà bạn thân đề cử cho anh, cắm tai nghe vào.

Hai mắt anh nhìn chăm chú vào màn hình sáng rực, con ngươi phản chiếu ra hình ảnh một đôi nam nữ trần trụi.

Anh xem trong chốc lát, rồi cởi nửa quần ra, lộ dương v*t đã đứng thẳng giữa hai chân, dương v*t hồng nhuận mềm mại, trên đỉnh sạch sẽ bóng loáng, nhưng trên thân lại có vài đường gân xanh đáng sợ.

Trước kia anh không quan tâm đến việc nam nữ hài hoà với nhau như thế nào. Dạo gần đây nói chuyện với bạn gái là Chu Hựu Chỉ anh mới biết được, nam nữ bên nhau chắc là phải làm những chuyện này. Chỉ cần ở bên cạnh cô là anh không khỏi muốn hôn cô, ôm cô, thậm chí còn làm ra những hành động quá mức nữa.

Con mãnh thú được giấu trong người đột nhiên bị cô thả ra, anh muốn vuốt ve từng tấc da của cô, từng tiếng thở dốc, rên rỉ đang dần làm lí trí của anh đứt đoạn.

Nam nữ trong màn hình đang hăng say.

Anh chăm chú nhìn vào nữ chính, tưởng tượng là Chu Hựu Chỉ, còn anh là người đàn ông đang mãnh liệt nằm trên người cô.

Anh hôn cô, làm cô rên rỉ. Anh nhéo ngực cô, làm cô thở dốc vì đê mê, anh tiến vào bên trong cô, làm cô hét lên trong sự sung sướng.

Dần dần anh cũng hưng phấn.

Nhưng đến khi video sắp hết, anh còn chưa bắn ra.

Ánh trăng uyển chuyển nhu hoà, tiến vào trong cửa sổ, sáng trên người anh. Anh ngưỡng mặt nằm lên giường, lấy cái quần cướp từ Chu Hựu Chỉ về, vải dệt màu đen bị anh cuộn lại một cục đặt trên chóp mũi.

Một mùi hương nhàn nhạt xông vào mũi anh.

Không phải là mùi của anh.

Mà là của cô.

Mùi vị trên người cô toả ra.

Lúc anh hôn cô là sẽ cảm nhận được mùi hương thoang thoảng này.

Trong đầu nhớ lại từng chi tiết khi hôn cô. Đôi môi mềm mại, cái lưỡi nhanh nhẹn, còn tiếng rên rỉ như mèo con làm gợi lên dục vọng trong anh.

Dưới tay nhanh chóng quay.

Không lâu sau đó, cổ họng anh tràn ra một tiếng kêu rên, bắn đầy tay anh.

Tinh dịch trắng đục chảy xuống từ bàn tay anh.

Anh nằm trên giường trong chốc lát, để khoái cảm dần vơi đi anh mới đứng dậy, nhìn tinh dịch của mình dưới ánh trăng.

Cứ như bị trúng tà, anh mở cái quần kia ra, bôi một ít tinh dịch lên chỗ giữa hai chân.

Mẹ nó.

Biến thái.

Lâm Mạn Đồng hỏi Đổng Nhạc Vân, “Con trai dì bảo không thu phí dạy học lớp 9 cho Chu Hựu Chỉ hả? Sao lại thế?”

Đổng Nhạc Vân lắc đầu, “Tôi cũng không biết, nhưng nó trưởng thành rồi, chắc là có suy nghĩ của riêng mình. Nó không thu tiền cũng được, chắc là có quan hệ tốt với Hựu Chỉ lắm.”

Chu Hựu Chỉ ở bên cạnh nghe thấy.

Cô trộm cười, là có cảm tình, vô cùng tốt.

Nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi Thẩm Hoài Dư, “Sao anh lại không thu tiền chứ!”

“Anh dạy cho bạn gái anh mà, cho nên không thu tiền.”

Chu Hựu Chỉ đỏ mặt bên đầu kia điện thoại, suy nghĩ một lúc mới thỏ thẻ mở miệng: “Em sẽ trả cho anh thù lao khác.”

Thẩm Hoài Dư hỏi là cái gì.

Chu Hựu Chỉ không chịu nói trong điện thoại, chỉ bảo: “Tuần sau anh tới thì biết.”

Thẩm Hoài Dư mong chờ.

Một tuần trôi qua vừa nhanh vừa chậm, cuối cùng cũng đến ngày đi gặp cô.

Anh gõ cửa phòng.

Cô dò đầu ra một cách cẩn thận, thấy là anh ở bên ngoài thì mở cửa rộng ra cho anh vào.

Thẩm Hoài Dư thấy không hiểu vì sao, trái tim anh lại đập nhanh chóng, bên tai bắt đầu ong ong.

Anh đi vào.

Thấy được toàn cảnh –

Cô không mặc quần.

Dưới thân chỉ có một chiếc quần lót.

Cô chạy tới chạy lui, lấy ghế dựa cho anh, thỉnh thoảng lộ ra bờ mông căng tròn, có lúc là phần dưới mềm mại. Cô có hơi thẹn thùng nhưng vẫn thoải mái đi trước mặt anh.

Anh nghĩ, cô đúng thật là yêu tinh.

Mới có thể biết được lí trí của anh dễ bị đẩy ngã bằng một bàn tay.

Anh ngồi xuống.

Duỗi tay kéo cô lại, làm cô ngã trên đùi mình. Anh mặc quần đùi, phần đùi cũng lộ ra, da thịt hai người dán vào nhau không hề cách trở.

Anh ôm lấy cô, giọng nói thấp đến khàn khàn: “Sao em không mặc quần?” Hơi nóng anh thở ra gần như làm tan chảy làn da của cô.

Chu Hựu Chỉ quay đầu nói: “Đây là thù lao cho anh mà.” Cươì tươi tắn, trong mắt là ánh sáng lấp lánh.

Thẩm Hoài Dư lắc đầu, cằm cọ trên đầu vai cô, trầm ngâm trong chốc lát, “Không phải thù lao, mà là trừng phạt.”

Chu Hựu Chỉ trợn mắt, “Vậy em mặc quần vào.” Nói rồi định đứng dậy.

Thẩm Hoài Dư giữ chặt cô, “Không được, trừng phạt anh cũng muốn chịu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.