Sau khi hai hàng súng máy giải tán hai đám người đang muốn sống mái với nhau, thì máy bay trực thăng bay đến giữa hai bên, hai đường dây thép thả xuống, từng đôi đặc công tuột xuống từ trên máy bay.
Đội đặc công chống ma túy này võ trang đầy đủ, vừa xuống đất liền lập tức đề phòng, họng súng đen ngòm nhắm ngay hai bên những người cầm quốc, xiên sắt. Vũ khí chênh lệch khiến dũng khí của thôn dân hai bên vô hình trung càng thêm suy yếu, vài thôn dân chủ chốt đứng trước bất giác liền trốn về phía sau.
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh là trượt xuống cuối cùng, các thôn dân sau khi thấy rõ đúng là hắn đều yên tĩnh trở lại. Đỗ Long đáp xuống rất đẹp, sau khi nhìn thoáng qua hai bên hắn lớn tiếng nói:
- Chuyện gì đây? Hai thôn bình thường quan hệ không phải rất tốt sao? Sao bỗng nhiên lại náo loạn đến nước này?
Lúc này hai bên đều có người lớn tiếng kêu la, Đỗ Long bực mình hét lớn tiếng:
- Cách xa như vậy nói chuyện ai nghe được, từng thôn cử ra một người đại diện, tôi ở đây phân giải cho các vị, để xem rốt cuộc các vị tranh giành cái gì? Lại có thể tự nguyện vì nó mà nộp mạng!
Lời nói của Đỗ Long khiến hai bên thôn yên tĩnh một chút, bọn họ đều tự đề cử ra một đại biểu, đi vào giữa.
Người của hai bên đi tới Đỗ Long đều nhận ra, chính là Trưởng thôn Từ Cần Phát của thôn Lĩnh Thượng và Trưởng thôn Lý Bảo Tuyền của thôn Đán Đán.
Hai người đều bốn mươi năm mươi tuổi tức giận trừng mắt nhìn nhau, Đỗ Long thấy thế nói:
- Hai vị đều cùng tuổi, cũng đều có địa vị trong thôn, các vị sao lại đi đầu đứng lên gây rối thế này? Tốt rồi, hai người chết hơn trăm người bị thương, các vị là người cầm đầu, vậy thì đều phải gánh trách nhiệm.
Lý Bảo Tuyền giọng trầm đục, nói:
- Vậy cũng hết cách rồi, người ta đều ức hiếp đến cùng, chúng tôi đây là bị động ứng chiến.
Từ Cần Phát cả giận nói:
- Ông bị động? Tất cả chúng tôi ở đây đào trên đất của chúng tôi, ông đột nhiên mang theo gấp hai ba lần người so với chúng tôi tất cả võ trang đầy đủ bao vây đánh chúng tôi, như vậy mà gọi là bị động? Cảnh sát Đỗ, thôn chúng tôi đã chết hai người, trọng thương nhiều người, còn thôn họ? Bọn họ chỉ vài người bị thương nhẹ, đây rõ ràng là mưu sát trắng trợn!
- Nói bậy!
Lý Bảo Tuyền cả giận nói:
- Đất đó rõ ràng là của thôn chúng tôi, ông cho rằng giành trước dựng cái bia sẽ là của ông? Là người của ông ngang ngược trước, chúng tôi đương nhiên động thủ.
Từ Cần Phát lập tức nói với Đỗ Long:
- Cảnh sát Đỗ, anh xem, ông ta thừa nhận là bọn họ động thủ trước rồi, mau bắt bọn họ lại, nhất là tội phạm giết người tuyệt đối không thể bỏ qua!
Đỗ Long nói:
- Hung thủ không thể bỏ qua, tuy nhiên các ông không được đánh tiếp, hai người các ông lập tức đưa người thôn mình về thôn đi!
Từ Cần Phát lập tức nói:
- Không được! Nếu thả bọn họ về, bọn họ lập tức tiêu hủy chứng cớ thì làm sao? Cảnh sát Đỗ, nhất định phải giữ người của họ lại rồi nói sau!
Đỗ Long nhíu mày nói:
- Lời ông nói cũng có lý, Tần Tuấn, anh cho người lấy lại vũ khí của bọn họ, mỗi vũ khí lấy lại phải viết tên dán vào, không chỉ thu vũ khí của thôn dân Đán Đán, vũ khí thôn dân Lĩnh Thượng cũng phải thu lại, không để xảy ra bất kì sai sót nào.
Đỗ Long nói với hai vị trưởng thôn một cách thành khẩn:
- Các ông cho rằng thật có thể giết thôn dân đối phương mà không bị pháp luật trừng trị sao? Sự việc như này cách xử lý tốt nhất chính là mọi người ngồi với nhau từ từ đàm phán, bắt hung thủ là trách nhiệm của tôi, hai vị tốt nhất là suy nghĩ kĩ xem nên giải quyết hậu quả thế nào đi, xem chừng Chủ tịch xã cũng sắp đến rồi.
Từ Cần Phát ngẩng đầu nói:
- Không có gì để đàm phán, thôn chúng tôi chết thê thảm và bị thương nghiêm trọng, tôi cho dù có bản lãnh thông thiên cũng không có cách nào đàn áp mẹ góa con côi ở trong thôn, cùng lắm thì chức trưởng thôn này tôi không làm nữa!
Đỗ Long nghiêm mặt nói:
- Ông được nhà nước và nhân dân giao cho chức vụ Trưởng thôn thì phải vì thôn dân mà phục vụ thật tốt, ông cho là trò chơi tập làm người lớn, không muốn chơi là có thể không chơi sao? Ông mau trở về trấn an thôn dân cho tôi, chiếu cố ông bị thương nếu không người đầu tiên tôi bắt là ông!
Từ Cần Phát nắm hai tay lại đưa ra, nói:
- Bắt đi, tôi thật sự không muốn làm!
Đỗ Long tức giận đến thật muốn đá lão này một cước, hắn không nói hai lời cầm tay Từ Cần Phát còng lại. Từ Cần Phát không ngờ hắn còng tay mình thật, y kinh sợ mở to hai mắt nhìn, kêu lên:
- Đỗ Long! Hung thủ giết người cậu không bắt cậu tự nhiên bắt tôi trước tiên! Tôi phạm tội gì, cậu dựa vào cái gì bắt tôi?
Đỗ Long cười lạnh nói:
- Không ngăn cản, tụ tập đánh nhau, thiếu sót, gây cản trở công việc của cảnh sát, những lý do này đủ để bắt ông chưa? Tôi thấy ông chính là nguồn mấu chốt của đại chiến hai thôn, bắt ông ta sang một bên cho tôi. Tần Tuấn bắt đầu làm việc, trưởng thôn Lý ông muốn phối hợp công việc hay là muốn giống ông ta?
Lý Bảo Tuyền cười ha hả, nói:
- Người thôn Đán Đán chúng tôi sẵn lòng phối hợp công việc với Đồn công an, cảnh sát Đỗ quả nhiên cao minh thoáng chốc đã bắt được nguyên nhân vấn đề!
Đỗ Long trừng mắt nhìn y, xoay người đi về phía thôn dân thôn Lĩnh Thượng đang xôn xao, những thôn dân này xa xa nhìn thấy trưởng thôn mình bị còng lại bọn họ đều rất bất mãn, nhưng nhìn thấy Đỗ Long đã đi tới bọn họ lại yên tĩnh trở lại. Từ Hải Đào con của Từ Cần Phát tiến lên bất mãn hỏi:
- Cảnh sát Đỗ, tại sao anh lại còng tay cha tôi? Ông ấy phạm tội gì?
Đỗ Long nói:
- Cha anh đi đầu gây rối lại không chịu phối hợp với đồn ông an công tác, cho nên phải tạm thời đem ông ta tra khảo trước tiên, để ông ta được yên tĩnh một chút, phó đồn trưởng Tần đang dẫn người đoạt lại vũ khí của đối phương, từ vũ khí có thể tra ra rốt cuộc ai là hung thủ, vì vậy các người cứ an tâm chớ nóng.
Nghe Đỗ Long nói như vậy, rất nhiều thôn dân thôn Lĩnh Thượng đều yên tĩnh lại, tuy nhiên Đỗ Long cũng xoay chuyển, nói:
- Bởi vì thôn Đán Đán cũng có mấy người bị trọng thương cho nên vũ khí của các người cũng đều phải thu lại, các người tốt nhất hãy ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, những người bị thương của thôn các người đang ở đâu? Đưa ra đây cho tôi xem, tôi cũng biết một chút y học, bác sĩ ở sở y tế vẫn chưa đến, có lẽ có thể giúp đỡ một chút.
Không chỉ là giúp đỡ một chút, y thuật của Đỗ Long ở xã Mãnh Tú là nổi tiếng, một thanh niên khỏe mạnh cường tráng vội vàng đứng dậy nói:
- Đang ở bên cạnh rừng, tôi dẫn anh qua đó!
Đỗ Long gật gật đầu, người đó liền dẫn đầu đi về phía một mảnh rừng rậm. Thôn dân thôn Lĩnh Thượng đều ở trên núi, đường núi khó đi, những người bị trọng thương vẫn chờ bác sĩ ở sở y tế đến cứu chữa cho nên vẫn chưa trở về trên núi.
Lúc đến gần rừng chợt nghe thấy trong rừng truyền đến không ít tiếng khóc, xem ra là người thân của người bị thương ở trong đó chăm sóc.
- Anh tên gì?
Đỗ Long đột nhiên hỏi người trẻ tuổi dẫn đường phía trước.
- Cảnh sát Đỗ, tôi tên Dương Tài Dũng.
Tiểu tử kia đáp.
Đỗ Long nói:
- Ừ, Dương Tài Dũng, người bị thương bên trong có bạn bè thân thích của anh không?
Dương Tài Dũng cũng không quay đầu lại nói:
- Không có, tuy nhiên đều là cùng thôn, tất cả mọi người đều quen biết.
Đỗ Long ừ một tiếng nói:
- Dương Tài Dũng, anh tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng làm gì chả được? Tại sao lại tham gia đánh nhau thế này? Phải biết rằng tham gia đánh nhau rất dễ gây ra phiền phức to đấy.
Dương Tài Dũng đáp:
- Hì hì… Đạo lý của trưởng thôn tôi cũng không hiểu, dù sao tất cả mọi người đi tôi cũng không thể không đi?
Đỗ Long nói:
- Xem ra vấn đề quả nhiên ở trưởng thôn các anh…
Dương Tài Dũng dường như cảm thấy Đỗ Long đang dựa vào lời của y mà nói vì thế Đỗ Long có hỏi cái gì nữa y đều trả lời là không biết, cứ như vậy hai người một trước một sau đi vào trong rừng…