- Cô tên gì?
Đỗ Long bắt đầu hỏi Lưu Trọng Tuệ.
Lưu Trọng Tuệ thành thành thật thật trả lời, Đỗ Long tiếp tục hỏi:
- Tuổi?
Lưu Trọng Tuệ có chút không hài lòng nói:
- Trên tư liệu không phải đã có rồi sao?
- Hỏi cô đấy.
Đỗ Long dùng ngón tay chỉ vào gương, Lưu Trọng Tuệ đành nhịn lại mà đáp trả:
- Vừa tròn ba mươi.
Đỗ Long lại hỏi:
- Kết hôn chưa?
Lưu Trọng Tuệ liếc mắt, nói:
- Chưa.
Đỗ Long lại hỏi:
- Có bạn trai chưa?
Lưu Trọng Tuệ chần chờ một chút, đáp:
- Có thể coi là có rồi…
Đỗ Long nói:
- Có là có, không có là không có, có bạn trai hay không lẽ nào đến bản thân cô cũng không biết sao? Anh ta làm gì?
Lưu Trọng Tuệ không kiên nhẫn nói:
- Chú ơi, chú đến điều tra hộ khẩu đấy à? Có thể hỏi vấn đề khác được không?
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Được, vậy tôi hỏi cô, cô có lấy trộm tài liệu không?
Lưu Trọng Tuệ đáp rất rõ ràng:
- Không, tôi lấy thứ đó làm gì? Tôi không thiếu ăn không thiếu mặc, trộm thứ đó đi đổi mỹ phẩm à?
Đỗ Long cười nói:
- Chỉ là những câu hỏi thông thường thôi, không cần căng thẳng thế. Lương của cô cao chứ? Thường thì cô thích mua quần áo, mỹ phẩm thương hiệu nào?
Lưu Trọng Tuệ nói:
- Chú à, những thứ này đều là chuyện cá nhân. Hình như không có liên quan gì tới chuyện các chú đang cần điều tra?
Đỗ Long cười nói:
- Vậy được, cô đã không chịu nói, tôi cũng không hỏi thêm nữa. Được rồi, cô đã hoàn thành thẩm tra, có thể đi rồi.
Lưu Trọng Tuệ cười nói:
- Cảm ơn chú...
Nói xong Lưu Trọng Tuệ liền xoay người đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Đỗ Long bấm máy truyền tin, nói:
- Chú Vương, xin hãy điều tra xem gần đây cuộc sống của Lưu Trọng Tuệ này có phải có gì đó bất thường hay không?
Vương Chính Liên kinh ngạc nói:
- Cái gì? Cậu nghi ngờ cô ta sao?
Đỗ Long nói:
- Tạm thời chưa thể khẳng định là cô ta, nhưng điều tra một chút cũng không vấn đề gì. Cháu muốn biết tất cả về cô ta, bao gồm cả lương trong tài khoản và công việc thường ngày của cô ta. Chuyện kết giao bạn bè và cả chuyện gần đây cô ta có biểu hiện gì bất thường hay không. Những điều này càng chi tiết càng tốt.
Vương Chính Liên nói:
- Đỗ Long, cậu không thể muốn điều tra ai đó là điều tra ngay được, cậu nắm chắc bao nhiêu phần?
Đỗ Long nói:
- Bởi vì cha cô ta là Lưu Thượng Thần nên điều tra không tiện đúng không ạ? Nếu cháu nắm chắc trên tám phần thì sao ạ?
Vương Chính Liên nói:
- Được, tôi tin tưởng phán đoán của cậu, tôi sẽ cho người đi điều tra ngay, cậu tiếp tục thẩm tra người khác đi.
Thành viên trong tổ của tiến sỹ Tưởng bị Đỗ Long thẩm tra một lượt, những người khác đều không có vấn đề. Tiếp sau đó là một tổ khác, đây là tổ của tiến sỹ Từ, người đầu tiên của tổ này đi vào đã khiến Đỗ Long âm thầm lưu ý.
Người này là Trần Thanh Minh, nhân viên nghiên cứu khoảng ba mươi lăm tuổi. Bộ dạng hào hoa phong nhã, nhưng thần thái lại có chút cẩn trọng. Theo như tài liệu thì anh ta là tổ phó của tổ này, là trợ thủ chính của tiến sỹ Từ. Người này đã qua hai lần thẩm tra nội bộ, sao vẫn cẩn trọng như thế này?
“Có lẽ anh ta tính cách hướng nội…”. Đỗ Long mời Trần Thanh Minh đưa cổ tay ra cho hắn để bắt đầu thẩm vấn.
Đỗ Long tiếp cận với sự lo lắng của đối phương bằng vài vấn đề đơn giản, rồi bỗng hắn hỏi:
- Có phải anh có quan hệ mật thiết với Lưu Trọng Tuệ?
Trần Thanh Minh chợt trở nên lo lắng, tim đập rộn lên, trán toát mồ hôi hột, nói:
- Không, tôi không quen cô ta, gần như chưa từng nói chuyện, không tin các anh có thể hỏi đồng nghiệp của tôi.
Đỗ Long nói:
- Đừng lo, chỉ là thuận miệng hỏi vài điều thôi. Nếu anh quá lo lắng thì rõ ràng là anh có vấn đề... Gần đây các tài liệu kỹ thuật của viện nghiên cứu bị trộm, anh có biết là ai trộm không?
Trần Thanh Minh vẫn rất lo lắng, anh ta nói:
- Tôi không biết, tôi không lấy trộm.
Đỗ Long nhìn chằm chằm nhìn anh ta một hồi, nói:
- Thật vậy sao? Những lời anh nói là thật chứ? Vậy tại sao tay anh lại run như thế này? Trần Thanh Minh, tôi không biết anh làm thế nào vượt quá hai lần thẩm tra kia, tốt nhất anh nên thành thật khai báo, là anh và Lưu Trọng Tuệ cấu kết lấy trộm đúng không?
Gân xanh nổi lên trên trán Trần Thanh Minh, giọng anh ta khàn khàn:
- Không, không phải là tôi, tôi không lấy trộm…
- Không trộm? Không trộm vậy anh giải thích xem tại sao những tài liệu kia không cánh mà bay? Nói thật cho anh biết, vừa rồi Lưu Trọng Tuệ đã khai rồi, cô ta nói là anh tìm tới cô ta trước, mua cho cô ta quần áo, trang sức và đồ trang điểm đắt tiền, dụ cô ta trộm một bản tài liệu trong tay giáo sư hướng dẫn của mình...
Trần Thanh Minh tím mặt, anh ta lớn tiếng phân trần nói:
- Cô ta nói bậy! Là cô ta nói muốn mượn mang đi nghiên cứu một chút, lén lút nghiên cứu một đề tài mới của mình. Cô ta nói chỉ cần tôi mang thứ đó đưa cho cô ta, cô ta sẽ đồng ý qua lại với tôi... Tôi không trộm... Chỉ lấy đi phô tô cho cô ta một bản thôi…
Đỗ Long cười lạnh nói:
- Photo một bản và trộm có gì khác nhau? Cho dù anh không hiểu nguyên tắc giữ bí mật, trên tường dán, viết nhiều điều lệ chế độ như vậy mà tới tận bây giờ anh cũng chưa từng xem qua sao? Trần Thanh Minh, tiết lộ cơ mật quốc gia tương đương với tội phản quốc, việc đã đến nước này anh còn gì để nói nữa?
Trần Thanh Minh chán nản ôm đầu nói:
- Tôi... Tôi chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh... Là Lưu Trọng Tuệ kéo tôi vào đấy!
Đỗ Long hỏi:
- Những tài liệu kia bây giờ đang ở đâu?
Trần Thanh Minh lắc đầu nói:
- Tôi không biết... Lưu Trọng Tuệ lấy đi rồi... Ban đầu tôi bảo cô ta sau khi xem xong thì trả lại cho tôi…
Đỗ Long nói:
- Anh trộm tài liệu hôm nào? Giao cho Lưu Trọng Tuệ ngày nào?
Trần Thanh Minh trả lời vấn đề của Đỗ Long, dần dần dẫn ra hai người nữa trong tổ. Đúng là có sự đồng tâm hiệp lực của mấy người bọn họ, Lưu Trọng Tuệ mới lấy được đầy đủ tài liệu.
Đỗ Long quay đầu nhìn về hướng Vương Chính Liên, Vương Chính Liên lắc lắc đầu. Xem ra bảo vệ của căn cứ vẫn không đủ hoàn thiện, không ngờ Trần Thanh Minh có được mật mã đó từ người hướng dẫn. Hơn nữa Lưu Trọng Tuệ lấy được tài khoản cao cấp trong hệ thống từ cha cô ta, rồi có thể photo tài liệu mang đi một cách thuận lợi.
Lưu Trọng Tuệ lại bị gọi đến đến phòng thẩm vấn tạm thời. Lưu Trọng Tuệ có chút không kiên nhẫn nói:
- Chú ơi, lại sao nữa thế? Chẳng lẽ vừa rồi hỏi không được tính, còn phải đến một lần nữa sao?
Đỗ Long lắc đầu, nói:
- Không cần nữa, giờ sự thật đã rất rõ ràng, đồng lõa đều cung khai rồi. Lưu Trọng Tuệ cô bị tình nghi đánh cắp cơ mật quốc gia để kiếm lợi, cô đã bị bắt.
Lưu Trọng Tuệ quá sợ hãi, lúc hai nhân viên Cục An ninh Quốc gia tới bắt giữ cô ta, cô đột nhiên thét to:
- Đây không phải là thật! Cha! Bọn họ vu oan cho con... Oan cho con!
Lần này phòng quan sát bên cạnh thật sự đã mời cha Lưu Trọng Tuệ tới, Chủ nhiệm Lưu Thượng Thần. Thấy con gái mình bị còng tay, Lưu Thượng Thần trầm mặc nói:
- Các anh muốn bắt con gái tôi, có chứng cớ gì chứng minh con bé là chủ mưu?
Vương Chính Liên cầm trong tay máy tính bảng, ngón tay phẩy đi vài cái, nói:
- Vừa rồi tôi phái người điều tra qua, phản hồi về rất nhiều tin tức. Đây chính là manh mối chúng tôi lấy được từ máy tính của con gái ông. Con gái ông đang yêu một người giả bộ người thành quốc Nhật Bản, những thứ quần áo hàng hiệu cô ta mặc trên người đều do cái tên Nhật Bản kia tặng. Chúng tôi điều tra được bản ghi chép các cuộc nói chuyện của con gái ông và tên Nhật Bản này, con gái ông trộm tài liệu là để đưa cho tên Nhật Bản kia dùng tham khảo, nghe nói làm nghiên cứu gì đó…