Đỗ Long nhìn Tần Tuấn lắc đầu, cười nói:
- Tần Tuấn à Tần Tuấn, sao cậu lại không cẩn thận như thế chứ, không ngờ liên tiếp bị bắt cóc, nếu không gặp được tôi, chẳng phải là bây giờ cậu chết chắc rồi sao?
Mặt Tần Tuấn thẹn đến đỏ bừng, cậu ta xấu hổ gật đầu, sau đó lại kêu lên ưm... ưm..
Đỗ Long rút thanh phỏng chế maddogatak ra, phất tay một cái liền cắt đứt mấy vòng dây thừng, dây thừng buông lỏng, Tần Tuấn toàn thân tê cứng lăn trượt sang một bên.
Đỗ Long đỡ lấy cậu ta, dao trong tay hắn tiếp tục cắt đứt dây thừng buộc ở tay chân của Tần Tuấn. Lúc hắn đỡ Tần Tuấn bỗng hơi nhúc nhích một chút, cảm thấy càng bí tiểu hơn, không thể kìm chế được, cậu ta vội kêu lên:
- Đồn trưởng Đỗ, nước tiểu của tôi sắp ào ra rồi, cậu mau quay đầu đi......
Đỗ Long cười khì lên một tiếng, quả nhiên quay đầu đi, chỉ thấy nghe tiếng kéo khóa, sau đó thì tiếng động vang lên như vòi tưới hoa, ước chừng ba phút sau âm thanh mới biến mất. Tần Tuấn kéo quá lên, đỏ mặt nói:
- Xong rồi... Xong rồi, cảm ơn cậu, việc đáng xấu hổ này của tôi xin cậu đừng nói cho người khác biết.
Đỗ Long cười nói:
- Ai mà chẳng có lúc như vậy, yên tâm đi, tôi coi như chưa xảy ra chuyện gì, tôi đỡ cậu vài bước, đổi chỗ khác để cậu nghỉ ngơi một chút để huyết mạch thông lại rồi sẽ ổn cả thôi. Cậu nói đi, thế này là thế nào? Sao cậu lại bị bọn chúng bắt vậy?
Tần Tuấn nói:
- Sau khi tôi rời khỏi thôn Mã Đề liền mau chóng về, đi nửa đường thì vướng phải thân cây chắn ngang trên đường, khi tôi đang dùng sức vác cây ra để mở đường, bọn chúng đột nhiên xuất hiện, tên nào cũng vác khẩu súng AK47 chĩa vào tôi, tôi đâu dám phản kháng, thì bị bọn chúng bắt như vậy đấy. Đúng rồi, súng của tôi đâu? Còn trang bị của tôi nữa....
- Súng đây, những thứ khác thì đừng để ý nữa, người không sao thì tốt rồi.
Đỗ Long nói:
- Cậu bị bọn chúng bắt cũng đã hai ngày rồi, sao mà tới tận hôm qua bọn chúng mới gọi điện thoại cho tôi tới vậy?
Tần Tuấn sùng bái nhìn Đỗ Long, nói:
- Bọn chúng dường như đã nghe thấy thanh danh của Đồn trưởng Đỗ, cho nên hết sức cẩn thận, mất hơn một ngày để bố trí các loại cạm bẫy xung quanh, còn chôn mấy cái địa lôi trên đường. Bọn chúng vẫn còn hai người, một người đã sớm rời khỏi, không biết đi làm cái gì rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Việc này thật ra tôi cũng biết rồi, hai tên kia được phân đi thôn Đán Đán và xã Mãnh Tú, theo dõi động tĩnh của chúng ta, báo tin cho Sơn Tinh mọi lúc, hiện giờ cũng đã bị bắt rồi.
Tần Tuấn nhìn bọn người Sơn Tinh đang nằm trên mặt đất tên nào cũng toàn thân đẫm máu, thở dài nói:
- Sếp Đỗ, cậu thật là thần dũng, một mình mà khống chế bọn chúng một cách nhẹ nhàng, bọn chúng đều là thủ hạ tinh nhuệ của Sơn Tinh, Sơn Tinh thì còn lợi hại hơn. Năm đó hơn mấy chục cảnh sát bao vây mà gã vẫn thoát, thật không ngờ bây giờ mấy người bọn chúng đều bị thua trong tay Đồn trưởng Đỗ.
Đỗ Long cười nói:
- Coi như cũng được, đánh lén cũng đạt, cũng không lợi hại lắm.
- Dù sao thì tôi cũng không làm được, tôi thấy toàn bộ thành phố Thụy Bảo chẳng có cảnh sát nào có thể làm được, đặc cảnh cũng không thể.
Sau khi Tần Tuấn trải qua lần này thì hoàn toàn phục Đỗ Long, cậu ta không hề nịnh nọt Đỗ Long, tuy rằng Đỗ Long miệng thì nói khiêm tốn, trong lòng thì vẫn có chút tự đắc. Bản lãnh của hắn đúng là chẳng có cảnh sát bình thường nào có thể sánh được, cho dù Hạ Hồng Quân đến đây, cũng không chắc có thể làm tốt được như vậy.
Bọn người Sơn Tinh lần lượt tỉnh lại, sau đó liên tục kêu la thảm thiết, Đỗ Long một cước đạp lên vết thương trên đùi Sơn Tinh, vui sướng hưởng thụ cảm giác chà đạp kẻ địch, kẻ ác cần kẻ ác đối phó. Nhiều người đã trực tiếp gián tiếp chết trong tay Sơn Tinh rồi, còn có không ít cảnh sát, nên khi hành hạ Sơn Tinh thì Đỗ Long không hề cảm thấy bứt rứt.
- Sơn Tinh, mày buôn lậu ma túy nhiều năm như vậy, làm nhiều chuyện xấu như vậy, tiền mà mày bán rẻ lương tâm dùng lòng dạ hiểm độc chiếm được bây giờ đang ở đâu?
- Phì!
Sơn Tinh trả lời bằng cách nhổ nước miếng lên chiếc dày da cảnh dụng của Đỗ Long, gã ta đã không còn sức để phun cao hơn.
Đỗ Long trực tiếp lau sạch sẽ giày da trước mặt Sơn Tinh, sau đó tiếp tục giẫm lên cánh tay đã bị gãy của Sơn Tinh hỏi:
- Mày có quen biết Cát Quân không? Lão ta thường thích làm gì? Một trong ba trùm buôn ma túy lớn nhất của Tam Giác Vàng chẳng phải là không lợi lộc nhấtsao?
Sơn Tinh kêu lên thảm thiết rồi ngất đi, Đỗ Long lắc đầu thở dài:
- Đúng là đồ nhút nhát, thế mà cũng hoành hành được lâu như vậy, sớm gặp tôi thì đi đời rồi.........
Tần Tuấn ở bên cạnh nhìn cũng líu cả lưỡi không nói lên lời, cậu ta cũng không biết Đỗ Long hỏi cái đó để làm gì, cậu ta chỉ cảm thấy Đỗ Long thật rảnh rỗi, rất thích hưởng thụ cảm giác ngược đãi tù nhân.
Đỗ Long cầm điện thoại vệ tinh của Sơn Tinh lên, mở bản ghi chép thông tin ra, chọn số điện thoại vài ngày trước gọi đi, chuông điện thoại reo một rồi mới thông, một giọng nói hàm hồ không kiên nhẫn nói:
- Sơn Tinh, sao mày gọi điện cho tao sớm vậy hả, xử lý xong tên tiểu tử kia rồi à?
Đỗ Long dẫm mạnh lên cánh tay bị gãy của Sơn Tinh, Sơn Tinh đau đớn kêu thảm mà tỉnh lại, đầu dây bên kia cảm thấy không đúng, nghi ngờ hỏi:
- Sơn Tinh, sao mày không nói? Vừa nãy là tiếng kêu thảm của Đỗ Long - Đồn trưởng đồn công an phải không?
Đỗ Long không hiểu tiếng Myanmar, hắn dùng tiếng Anh cười nói:
- Là anh Quân phải không? Tôi là Đỗ Long đây, tiếng kêu thảm vừa nãy nghe vui tai không? Anh không nghe ra đấy là giọng của ai sao? Vậy tôi cho gã kêu thêm một tiếng nữa nhé, để anh nghe rõ hơn một chút.
Đỗ Long dùng sức ấn mạnh chân, Sơn Tinh lại kêu lên thảm thiết, Cát Quân còn chưa tỉnh ngủ cũng lập tức tỉnh táo lại, gã cũng dùng tiếng anh giận dữ nói:
- Đỗ Long! Tao fuck cả nhà mày! (fuck: chửi tục)
Đỗ Long cười ha hả nói:
- Tôi còn tưởng rằng anh Quân là một nhân vật tầm cỡ, không ngờ anh Quân và bọn du côn vô lại này cũng giống nhau, chơi không lại người ta thì lại dùng mồm mép lấy chút may mắn, có bản lãnh thì phái thêm ít người tới chơi với tôi, xem tôi trừng trị từng tên một như thế nào.
Cát Quân giận sôi máu, nhưng gã cũng cảm thấy phải chịu thua Đỗ Long. Gã ta cũng đã trực tiếp gián tiếp đọ sức với Đỗ Long bốn năm lần rồi, kết quả là hao binh tổn tướng không hề có một chiến tích, giờ đây đến Sơn Tinh cũng bị thua trong tay Đỗ Long, Cát Quân bắt đầu ý thức được Đỗ Long không dễ chơi như vậy, gã ta thật sự đã quá coi thường người thanh niên trưởng đồn công an này.
Cát Quân ý thức được mình đã sai lầm, gã ta tỉnh táo lại rất nhanh, gã nói:
- Này họ Đỗ, mày muốn thế nào?
Đỗ Long ngạo nghễ nói:
- Yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ cần tôi còn ở xã Mãnh Tú một ngày, bất luận loại ma túy nào cũng đừng nghĩ tới chuyện qua được mắt tôi! Anh Quân, nếu anh không tin, cứ việc đến mà thử tiếp.
Cát Quân trầm mặc một chút, nói:
- Được, Đồn trưởng Đỗ quả nhiên có năng lực nói câu này, theo tôi được biết, rất nhanh thôi sẽ có một lô thuốc phiện đi từ xã Mãnh Tú, Đồn trưởng Đỗ cũng đừng bỏ lỡ, làm cho người ta thấy nhất bên trọng nhất bên khinh.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi nhất định sẽ hết sức chặn đường, nếu anh Quân có manh mối kỹ lưỡng hơn, tôi đây vô cùng cảm kích!
Cát Quân nói:
- Có tin tức rồi nói sau, nói chuyện phiếm với Đồn trưởng Đỗ thật là một thể nghiệm khó có được đấy, lần sau có cơ hội thì từ từ nói tiếp, chào!
Cát Quân cúp điện thoại, mặt gã âm trầm, châm điếu xì gà rồi đi ra ban công, nhìn vào dải chân trời trắng ở phía đông, trong lòng nghĩ ngợi lung tung.
Liên tiếp thất bại khiến uy tín của Cát Quân bị hạ thấp tới bước nguy hiểm, gã đã không còn tâm trí để đấu với Đỗ Long nữa rồi. Vấn đề hiện giờ là suy yếu kẻ thù tăng cơ chính mình, mà làm suy yếu kẻ thù cách tốt nhất chính là mượn dao giết người, thanh dao Đỗ Long này rất nhanh, hy vọng lúc hắn giết gấu mổ gà không tới mức bị cong lưỡi dao.