Vương Hằng Sinh nói:
- Thiên Hằng à, nói thực lúc trước ông gọi Ngọc Hoa đến chủ trì lúc đấu giá đá, tôi liền có chút cho là không đúng. Người trẻ tuổi dễ kích động, cái thứ đấu giá đá này cũng như là đánh bạc, rất dễ bị mê muội vào, môi trường đấu giá đá cũng rất dễ làm người ta kích động, làm ra một số việc mà bình thường sẽ không làm. Lần này ông cũng không thể hoàn toàn trách Ngọc Hoa được, tôi không trông nó tốt, không thuyết phục nó, tôi cũng có trách nhiệm.
Triệu Thiên Hằng nói:
- Ông Vương, việc này không trách ông được, tính khí của thằng nghịch tử kia tôi rất rõ, hiện nay tôi không cách nào nắn nó, nhờ ông chuyển điện thoại cho Lưu sư phụ người mà công ty chúng ta cử đi.
Điện thoại từ tay của người này chuyển sang tay người khác, chuyển mãi mà vẫn chưa đến chỗ Triệu Ngọc Hoa. Mọi người dường như đều lần lượt bị ông chủ khiển trách, sắc mặt từng người trở nên hết sức khó coi, Triệu Ngọc Hoa trong lòng càng đấu đá, cúi đầu không dám lên tiếng.
Lúc này Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng Thanh đã đi tới, sau khi lên tiếng chào hỏi Tô Linh Vân, Thẩm Băng Thanh nói với Vương Hằng Sinh:
- Ông Vương, sáng hai ngày sau là ngày mở thầu, nếu là tôi cạnh tranh được nguyên liệu, ông có thể ở bên chỉ cho tôi nên mài đá thế nào chứ.
Vương Hằng Sinh cười nói:
- Cô thừa biết mài đá mà, còn cần lão già tôi đây giúp cái gì? Tôi đi góp vui, dính chút đỉnh vận may của cô cũng không tệ.
Lâm Nhã Hân cười:
- Vậy là quyết định rồi, à, em Tô, sắc mặt của em sao lại khó coi thế, không phải ngã bệnh rồi chứ?
Tô Linh Vân lắc đầu, cười nhạt một tiếng, nói:
- Không có gì, tôi là giận có người làm xằng làm bậy, nếu như là gây nên sai lầm lớn, không biết tiếp theo sẽ hại thảm bao nhiêu người đây.
Triệu Ngọc Hoa nói lầm bầm:
- Ông chủ Lâm cũng thầu vật đó…
Tô Linh Vân trừng mắt nhìn gã một cái, Lâm Nhã Hân cười nói:
- Hả? Triệu tổng nói bảng hiệu nào? Tôi đã thầu mười mấy bảng hiệu đấy.
- Số 8019…
Tô Linh Vân kéo tay Lâm Nhã Hân hỏi:
- Chị Lâm, chị đấu thầu bao nhiêu?
Lâm Nhã Hân cười nói:
- Băng Thanh khá xem trọng nguyên liệu kia, cho nên chúng tôi cũng thầu, tám trăm tám mươi tám triệu tám trăm tám mươi ngàn, cáo hơn giá gốc nhiều như thế, chắc là bảy tám phần trúng thầu rồi.
Tô Linh Vân lườm Triệu Ngọc Hoa một cái, Triệu Ngọc Hoa ưỡn ngực. Lời của Lâm Nhã Hân khiến gã dễ chịu đi rất nhiều, dù sao thì bọn Lâm Nhã Hân cũng đấu giá cao như vậy cả, gã chỉ nhiều hơn một trăm triệu, xem ra như vậy hình như không quá nhiều.
Tô Linh Vân thở dài:
- Tôi cũng không biết cái nguyên liệu đó tốt thế nào, không ngờ giá trị lại nhiều tiền như vậy. Tuy nhiêu có thể chị Lâm, các chị phải thất vọng rồi, anh họ tôi thầu hơn chín trăm tám mươi triệu… Tôi cũng không biết nên hy vọng anh ta trúng thầu hay là thầu không được nữa…
- Ôi, Triệu tổng thầu nhiều như vậy…
Lâm Nhã Thanh thất kinh, sau đó tiếc nuối nói:
- Hy vọng Triệu tổng trúng thầu, thứ nguyên liệu kia thật tuyệt, rất nhiều người đều thấy được. Triệu tổng đưa ra giá cao như thế, những người khác cũng có khả năng đưa ra giá cao hơn, thực lực chúng tôi có hạn, ra đến tám trăm đã là dốc hết khả năng rồi.
Tô Linh Vân nói:
- Việc này lành dữ khó lường, tôi ngược lại hy vọng anh ta không trúng lại tốt. Chị Lâm toàn nói mình là kinh doanh nhỏ, nhưng tùy ý có thể đem đến tám trăm triệu tiền vốn đến đấu giá đá, tiểu muội đã phải bái phục rồi. Vốn tiền mặt lưu động của tập đoàn Linh Phong bình thường chỉ cũng có khoảng con số mười triệu, sao có thể ra tay hào phóng như chị được.
Lâm Nhã Hân cười nói:
- Trong tay tôi chút vốn quả thật không dám để so với tập đoàn Linh Phong, thực ra tôi cùng nhiều ông chủ hợp tác đấu giá đá đấy, tình hình cụ thể xin thứ lỗi không thể nói tỉ mỉ, vì mọi người có thỏa thuận bảo mật. Tôi góp được cũng chỉ là hùn vốn một phần nhỏ, người khác ăn thịt tôi húp canh, nếu thua lỗ, tôi chịu tổn thất cũng tương đối nhỏ…
Trong lòng Tô Linh Vân khẽ động, cô quay đầu thấp giọng bàn bạc với Vương Hằng Sinh, sau đó nói với Lâm Nhã Hân:
- Chị Lâm, các chị đã xem trọng nguyên liệu kia như vậy, nếu nguyên liệu kia bị anh họ mua mất, không bằng chúng ta hợp tác mài đá, các chị muốn nhập cổ phần nhiều hay ít cũng được.
Tiểu nha đầu này đúng thật thông minh, lại muốn trút đi cái nguy hiểm, Lâm Nhã Hân cười nói:
- Tôi thật ra lại cảm thấy có hứng thú, có điều tôi góp vốn quá ít, không thể làm chủ được. Như vậy nhé, tôi trở về bàn bạc với người hùn vốn một chút, bọn họ nếu đồng ý thì tôi không có ý kiến gì.
Tô Linh Vân nói:
- Chị Lâm, chị nói với bọn họ trước một tiếng, hiện giờ việc này còn chưa xác định, không biết chừng anh họ tôi không trúng thầu ấy?
Tô Linh Vân sau khi nghĩ tới phương pháp giải quyết đó tâm trạng thoải mái một chút, tập đoàn Thiên Nguyên vốn hùng hậu, cho dù đấu thầu mấy trăm triệu cũng không tổn hại vốn căn bản, nhưng nếu một lúc mà thua lỗ tới chín tỷ thì là một tình huống hoàn toàn khác.
Triệu Ngọc Hoa lại không đồng ý, nếu cùng người hùn vốn, vậy mấy tỷ kia lên mấy chục tỷ lợi nhuận thì phải chia cho người khác…
Tựa như người mua xổ số lần đầu tiên, xổ số còn chưa mở, Triệu Ngọc Hoa đã ngóng sau khi trúng thưởng nên tiêu thế nào rồi, trong lòng gã cơ bản là không suy nghĩ đến khả năng sụp đổ.
Trở lại khách sạn, Thẩm Băng Thanh nói mình mệt, liền đi về phòng nghỉ, Lâm Nhã Hân vốn muốn mời y cùng đi suối nước nóng cũng đành phải thôi.
Cuối cùng sau hai ngày cũng mở thầu công khai, chiếu theo thứ tự con số thấp nhất mở từng kiện tuyên bố số tiền và người trúng thầu, con số đấu giá mà Lâm Nhã Hân học thuộc hiện giờ cuối cùng cũng có ích.
- Trúng rồi!
Tai Lâm Nhã Hân nghe thấy con số đấu giá quen thuộc, sau đó là số bảng hiệu quen thuộc, không kìm nổi hưng phấn mà kêu lên. Trúng thầu lần này là hai vật thầu mà Đỗ Long đánh giá cao sau khi bị người khác rớ tới, hiện giờ đã mở hơn hai nghìn bảng hiệu, rốt cục trúng một bảng. Tình hình của Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng Thanh đã tốt hơn rất nhiều người rồi, họ vui mừng đến cực độ.
Lâm Nhã Hân sau khi reo hò ôm chầm lấy Thẩm Băng Thanh, Thẩm Băng Thanh cũng vui mừng nhưng bị hành động của Lâm Nhã Hân làm hết hồn. Gã toàn thân cứng đờ, vội vàng đẩy Lâm Nhã Hân ra, gã không nói gì chỉ có mặt là đỏ bừng.
Cuộc tập kích bất ngờ của Lâm Nhã Hân trên thực tế không đem đến cho cô ta phát hiện gì, ngực của Thẩm Băng Thanh hẳn không có ôm đồ vật gì, có cơ bắp thịt nhô ra, nhưng Lâm Nhã Hân không có cách nào xác nhận đó là bắp thịt hay là…
Lâm Nhã Hân trong lòng buồn bực nhưng trên mặt lại như không có việc gì cười nói:
- Cuối cùng cũng trúng một bảng hiệu, tôi còn tưởng rằng phải toàn quân bị diệt rồi ấy.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Cạnh tranh khốc liệt hơn so với tưởng tượng, dự đoán đấu thầu trúng một phần ba cũng tốt lắm rồi.
Lâm Nhã Hân nói:
- Đúng vậy…
Trên thực tế bọn Lâm Nhã Hân trúng thầu nhiều hơn dự tính của Thẩm Băng Thanh, Lâm Nhã Hân thuộc làu làu hơn một trăm số thầu kia, cuối cùng trúng được hơn năm mươi cái, gần một nửa. So với đại đa số người mà nói, phần trăm thế này đủ cao rồi, thế nên mọi người đối với người mua số 0533 bắt đầu hết sức tò mò, người mua này thật sự may mắn, làm sao để liên tiếp trúng nhiều bảng hiệu như vậy.
Hạ Hồng Quân thừa loạn lặng lẽ đem con dấu mà Đỗ Long đưa cho y trả lại cho Lâm Nhã Hân, Lâm Nhã Hân sẽ cầm con dấu kia đi làm thủ tục. Theo sự dặn dò của Đỗ Long, giá thấp trúng thầu được ban tổ chức gửi đi thành phố Ngọc Minh, giá trúng thầu vượt qua năm trăm ngàn Euro thì trực tiếp lĩnh ra.
Trúng thầu năm mươi sáu kiện nguyên liệu, có bốn mươi chín kiện giá từ mấy chục ngàn Euro đến năm trăm ngàn Euro, ngoài ra bảy kiện khác đều vượt qua giá năm trăm ngàn Euro, thậm chí vượt qua chục triệu Euro. Đối với loại này, Đỗ Long dặn bọn Lâm Nhã Hân nhất định lúc kết thúc công khai đấu giá trực tiếp tháo luôn.