Chín rưỡi tối, Hạ Hồng Quân lái xe, ánh mắt đột nhiên nhìn vào gương chiếu hậu, sau đó nói:
- Chiếc xe ở phía sau, các anh có phát hiện thấy điều gì bất thường không?
Tối nay, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đều đặc biệt chú ý đến tình hình phía sau, trước khi Hạ Hồng Quân lên tiếng thì cả hai cũng đều phát hiện ra chiếc xe khả nghi ở phía sau. Bây giờ nghe Hạ Hồng Quân hỏi vậy, Đỗ Long lập tức trả lời:
- Chiếc xe đó đã theo chúng ta từ đường Thanh Niên, đã bám theo qua hai ngã rẽ. Theo như tôi đoán thì đến ngã rẽ tiếp theo, nó sẽ không theo chúng ta nữa.
Hạ Hồng Quân không thể hiện ý kiến gì mà hỏi tiếp:
- Băng Thanh, anh thấy thế nào?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Đây đã là chiếc xe thứ ba đi theo chúng ta rồi. Nếu như tôi đoán không sai thì sau khi nó bỏ đi, sẽ có chiếc xe thứ tư bám theo chúng ta.
Hạ Hồng Quân cười nói:
- Không tồi, xem ra các anh đã bước đầu nắm được kỹ thuật chống theo dõi. Kỹ thuật theo dõi của những người này quả thực quá kém, vừa hay lại có thể luyện kỹ năng cho các anh. Đỗ Long, xem ra người mà anh động phải cũng rất có thế lực, chưa biết chừng bên Đội cảnh sát giao thông cũng có người đang theo dõi camera ở khắp các ngã rẽ, nếu không vừa rồi chúng ta rẽ gấp như vậy, bọn họ không thể nào có thể theo kịp nhanh như vậy được.
Đỗ Long cười lạnh:
- Trong Cục công an có rất nhiều người của bọn họ, cho dù trong xe phía sau đều là cảnh sát tôi cũng không cảm thấy có gì bất ngờ.
Hạ Hồng Quân nói:
- Không phải là cảnh sát, hình như là phóng viên thì phải.
- Phóng viên? Vậy thì chắc chắn do Đổng Kỳ Cương gọi đến rồi. Tìm chỗ nào không có camera dừng xe lại, tôi sẽ cho bọn chúng một bài học.
Đỗ Long lửa giận ngùn ngụt bốc lên.
Hạ Hồng Quân không nói gì thêm, cho xe rẽ vào một ngõ nhỏ, chiếc xe phía sau tiếp tục bám theo, bỗng nhiên một bóng đen từ trong ngõ nhỏ lao ra, chiếc xe phía sau vội phanh gấp, rồi nghe thấy rầm một tiếng, người đó vẫn bị xe đâm phải, bay ra xa đến mấy mét.
Một người khác từ trong ngõ lao ra, thấy vậy vội kêu lên:
- Đâm người rồi, xe đâm chết người rồi.
Lái xe nhìn thấy dưới ánh đèn pha xe ô tô, người vừa bị đâm nằm im trên mặt đất, anh ta sợ đờ người ra không biết làm gì nữa, vừa rồi tiếng va chạm nghe rõ như vậy, với kinh nghiệm của một lái xe lâu năm, người đó e rằng đã không còn nhiều hi vọng sống sót nữa.
Người ngồi ở ghế lái phụ bình tĩnh hơn một chút, nhìn bốn phía rồi đẩy lái xe một cái, quát to:
- Còn ngây ra làm gì nữa? Tắt đèn đi, mau lái xe, ở đây không có camera, mau đi thôi!
Lái xe theo bản năng khởi động xe, vòng xe lại định bỏ chạy. Bóng người vừa hô to thấy vậy liền phẫn nộ kêu lên:
- Con m... mày, đâm phải người ta còn định bỏ chạy, chó chết, cút xuống mau!
Lái xe do đồng bọn thúc giục nên lại đạp mạnh ga tăng tốc, người vừa bị đâm lúc nãy không biết bằng cách nào đã bò dậy, loạng choạng chạy về phía trước. Chiếc xe vẫn tiếp tục lao về phía trước, phản ứng của lái xe trong lúc kinh sợ rõ ràng chậm hơn bình thường, khi gã bên cạnh hô lớn “dừng lại”, gã mới đạp mạnh phanh, nhưng chiếc xe vẫn theo quán tính lao tiếp lên phía trước, rồi “rầm” một tiếng, người đó lại bị đâm lăn ra đất.
Lái xe người mềm nhũn, người đó đã bị đâm hai lần như vậy, chắc chắn đã chết.
Người qua đường kia chửi to:
- Mẹ kiếp, lại đâm thêm phát nữa, chúng mày chết chắc rồi.
Nói xong, một viên gạch bay tới, đập vỡ kính xe, một cánh tay thò vào trong, mở cửa xe ra, gã ngồi ở ghế phụ định ra tay ngăn cản, nhưng bị người đó nắm lấy cổ áo, kéo ngã lăn ra ngoài.
- Đâm vào người ta còn định bỏ chạy, mẹ kiếp, mau cút ra, nếu không ông mày lôi chúng mày ra đấy.
Gã lái xe vẫn còn đang do dự, cửa xe lại bị mở ra, một cánh tay thò vào lôi gã lái xe ra, ném phịch xuống đất, sau đó một trận chân đá tay đấm liền trút xuống, vừa đánh vừa chửi:
- Đâm phải người ta còn con m... mày định bỏ chạy, đồ chó chết!
Gã lái xe và gã đồng bọn ngồi bên cạnh kêu khóc om sòm, ở trên xe còn có một người nữa vội xuống xe, nói:
- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, có gì thì nói chuyện với nhau.
“Bốp” một tiếng, một cái tát khiến cho gã đó mắt nổ đom đóm, người vừa tát hắn chửi:
- Nói chuyện? Nói chuyện thì chúng mày đã chạy lâu rồi!
- Chúng tôi là phóng viên, ai da, chúng tôi là phóng viên Nhật báo Quang Minh, đừng đánh nữa, chúng tôi có thể đền tiền, ai da...
Gã đó bị tát liên tục mấy cái, ngã lăn ra đất, bị đá thêm mấy cái vào ngực nữa, không nói thêm được gì.
Người vừa đánh gã chính là Đỗ Long, vốn dĩ hắn đang vô cùng bực bội, mấy gã này đâm phải người mà còn dám bỏ chạy, cơn bực bội của hắn không kìm nén được nữa liền bùng phát ra. Hắn giẫm mạnh chân lên tay gã kia, cười lạnh nói:
- Phóng viên Nhật báo Ngọc Minh rất ghê gớm hay sao? Tổng biên tập của chúng mày dạy chúng mày đâm phải người khác thì bỏ chạy sao? Mẹ kiếp, cho dù Đổng Kỳ Cương mà trêu chọc vào ông mày, ông mày lúc nào cũng có thể đập chết lão.
Người vừa bị đánh cũng là kẻ thông minh, nghe thấy vậy liền biết mình đã đá phải tảng đá rồi. Đỗ Long giẫm mạnh chân, gã đó kêu to như bị cắt tiết, Đỗ Long cười lạnh nói:
- Quay về nói với bố con lão chó chết Đổng Kỳ Cương, không phải ai cũng có thể để cho bọn chúng ức hiếp đâu. Sau này mà còn trêu chọc vào ông mày, ông mày đảm bảo hai bố con lão không có ngày nào được yên ổn.
Chửi mắng xong, Đỗ Long mới cùng Thẩm Băng Thanh kéo cả ba gã vào vệ đường, lấy dây trói cả ba vào cột điện, lấy tất cả ví tiền, điện thoại, thậm chí cả chìa khóa, bật lửa của bọn chúng cũng không bỏ qua.
Cả ba gã kêu to “cứu mạng”, nhưng Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh mặc kệ, đi lên chiếc xe của bọn chúng, nhanh chóng lái xe đi.
Khoảng một tiếng sau, cảnh sát giao thông tìm thấy chiếc xe lúc này đã bốc cháy ngùn ngụt trên một con đường nhỏ vắng vẻ. Sau khi dập lửa xong, tất cả những thiết bị ở trên xe, bao gồm cả chiếc camera chuyên nghiệp trị giá tới hơn 100 nghìn tệ đều đã bị cháy trụi, không còn tìm thấy bất cứ manh mối gì nữa.
Làm xong việc này, kế hoạch ban đầu của Đỗ Long cũng bị hủy bỏ. Khi Uẩn Cảnh Huy gọi được điện cho Đỗ Long thì bên cạnh Đỗ Long đang vô cùng ồn ào, hắn đã sớm ngồi trong một quán bar. Uẩn Cảnh Huy chỉ còn biết nói lớn hỏi:
- Đỗ Long, chuyện đánh phóng viên, đốt cháy xe của bọn họ có phải do cậu làm không?
Đỗ Long “a” lên mấy tiếng, Uẩn Cảnh Huy nói đến lần thứ 3 hắn mới trả lời:”
- Ai đánh? Sao tôi phải đánh bọn họ?
Uẩn Cảnh Huy nhìn Bí thư đảng ủy, Cục trưởng Cục công an thành phố Ngọc Minh Tôn Quốc Trọng đang đứng trước mặt, bất đắc dĩ nói:
- Đỗ Long, cậu thực sự không đánh người đốt xe? Cậu có thể chứng minh từ 9h30 đến 10h30 cậu ở đâu không?
Đỗ Long đáp:
- Trưởng phòng Uẩn, hôm nay tôi tâm trạng không tốt, đi cùng bạn đến quán Bar để thư giãn, khoảng 9 rưỡi thì đến, rất nhiều người đã nhìn thấy, không tin ông có thể điều người đến điều tra.
Uẩn Cảnh Huy hỏi là quán Bar nào, sau đó nói với Đỗ Long, ông ta sẽ lập tức đến.