(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "When I was young, I could jump day and night!"
Một bản nhạc kết thúc, hầu hết mọi người đều lui về nghỉ ngơi một bên. Sau khi tuyên bố hùng hồn, Elizabeth cũng rời khỏi sàn nhảy.
Bản nhạc mới vẫn tiếp tục, Tư Cẩn và Lục Phóng Tranh cùng nhau nhảy liền vài bản trước khi tiến tới chỗ Elizabeth đang đứng nói chuyện vui vẻ với một ông lão.
"Granny, Robert," Lục Phóng Tranh chào hỏi họ và bắt tay với người đàn ông tên "Robert". Tay còn lại của anh đặt trên lưng Tư Cẩn, hướng cô về phía ông ấy, "This is Annie, my lover."
Elizabeth chống khuỷu tay lên bàn, đỡ gương mặt già nua của mình, "Lover, how sweet." Robert trong bộ vest lịch lãm cùng cà vạt được thắt ngay ngắn trông như một quý ông Anh điển hình. Ông đứng dậy, trao cho Tư Cẩn một nụ hôn kiểu chào má, "Welcome, Annie." Ông nhìn cô và mỉm cười, sau đó chúc họ một buổi tối vui vẻ.
"It"s a beautiful night, enjoy it. Don"t waste your time on us old fellows."
(Đây là một đêm tuyệt đẹp, hãy tận hưởng. Đừng lãng phí thời gian với những người già như chúng tôi.)
Giọng nói mang âm hưởng Scotland của ông khiến Tư Cẩn cảm thấy quen thuộc, nhưng không thể nhớ nổi đã gặp ở đâu. Có lẽ ông trông giống với một nhân vật trong bộ phim Anh mà cô từng xem.
"Old people are wise. The past years have taught them a lot."
(Những người lớn tuổi rất thông thái. Những năm tháng đã qua dạy họ rất nhiều điều.)
Lục Phóng Tranh nắm lấy tay Tư Cẩn, "I will take Annie to say hello to granny"s friends. I hope you have a good time."
Khi họ rời đi, Tư Cẩn nhìn thấy Robert nắm tay Elizabeth một lần nữa. Cô ghé sát vào Lục Phóng Tranh, hạ giọng hỏi, "Bà Elizabeth và Robert có mối quan hệ gì?" Ông nội của Lục Phóng Tranh đã qua đời từ lâu.
"Giống như anh và em vậy." Lục Phóng Tranh nói ngắn gọn, "Robert từng theo đuổi bà anh lúc trẻ, sau đó họ chia tay. Nhưng những người yêu nhau sẽ luôn tái ngộ, dù sớm hay muộn."
Tư Cẩn nghe thấy những lời này dường như hiểu ra nguồn gốc của sự quen thuộc. Cô ngước lên nhìn Lục Phóng Tranh với chút hoài nghi, anh mỉm cười xác nhận suy đoán của cô. "Robert là ông ngoại của Anne."
Khi nói điều này, có lẽ Lục Phóng Tranh cũng không nhận ra anh đã siết chặt tay cô hơn. Họ đã tiến đến bên cạnh một bà lão ngồi gần chiếc đàn piano.
"Wow, Edward, long time no see! God, I remember the last time I saw you, you were a little boy
(Ôi chao, Edward, lâu quá không gặp! Chúa ơi, lần cuối gặp cháu, cháu vẫn còn là một cậu trai bé bỏng.)
Lại là "cậu trai bé bỏng," Tư Cẩn nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên lòng bàn tay của anh nhưng vẫn giữ nụ cười thanh lịch. Lục Phóng Tranh siết chặt tay cô để cô không thể tiếp tục làm động tác đó.
(People always think that time passes slowly, but they wake up at the age of 50.)
"Mọi người luôn nghĩ rằng thời gian trôi qua chậm rãi, nhưng rồi bỗng một ngày tỉnh giấc, họ đã năm mươi tuổi."
Bà lão mặc một chiếc váy đỏ thời Victoria dường như không chú ý đến lời của anh.
(Is this your lover? I must tell my granddaughter not to wait any longer.)
"Đây là người yêu của cháu sao? Ta phải nhắc nhở cháu gái của mình đừng chờ đợi nữa."
Bà ấy bắt đầu tìm kiếm điện thoại trong túi. "Damn it! My mobile phone seems to have been taken away by my great grandson."
"Chết tiệt! Hình như điện thoại của ta bị chắt của ta lấy mất rồi."
Lục Phóng Tranh kéo Tư Cẩn rời đi, nhẹ giọng nói với cô, "Bà ấy say rồi, từ khi còn trẻ bà ấy đã luôn say xỉn. Cháu gái bà ấy đã kết hôn và có con từ lâu rồi."
Elizabeth không biết từ lúc nào đã rời khỏi Robert và tiến tới chỗ hai người, chào đón họ nồng nhiệt và giới thiệu mọi người xung quanh.
"Hey, what did you do in town today?" Lục Phóng Tranh kể lại lịch trình của họ.
"She likes Jane Austen"s Museum best. And she learned the language of fans in it."
(Annie thích nhất là Bảo tàng Jane Austen. Cô ấy đã dành thời gian học ngôn ngữ của quạt tại đó.)
Trong thời kỳ của Jane Austen, quạt là món đồ trang trí không thể thiếu của các quý cô thượng lưu.
Mắt Elizabeth sáng lên, "Brilliant! Can you perform it?"
(Thật tuyệt vời! Cháu có thể biểu diễn thử không?)
Bà rút ra một chiếc quạt từ đâu đó sau lưng như thể làm ảo thuật.
Tư Cẩn nhìn Lục Phóng Tranh một lúc, cảm thấy hơi ngạc nhiên. Cô nhận ra đây là một trò đùa nhỏ giữa anh và Elizabeth. Nhưng Elizabeth đã hào hứng đưa chiếc quạt cho cô, khiến cô khó có thể từ chối.
Cô đành nhớ lại những gì đã học chiều nay, giống như lúc nhỏ bị người lớn yêu cầu biểu diễn trước mặt họ vào dịp Tết, cô làm vài động tác với chiếc quạt. Elizabeth và các bạn của bà không ngừng tán thưởng, khu vực của họ nhanh chisng trở thành nơi sôi nổi nhất trong đại sảnh.
Ban đầu Tư Cẩn không thực sự muốn, nhưng dần dần cô bị sự vui vẻ hơi ngà ngà của Elizabeth cuốn hút.
Họ đang vui vẻ trò chuyện, khi cô nghĩ rằng buổi tối sẽ trôi qua êm đềm như thế, cánh cửa biệt thự bỗng bị ai đó đẩy mở một cách thô bạo.
Margaret trong bộ váy đỏ dài, như một cơn gió ào qua, đến bên cạnh lò sưởi đang bập bùng cháy, lạnh lùng châm một điếu thuốc với ánh mắt vô hồn. Đi sau cô là một người đàn ông trẻ với mái tóc dài, ánh mắt đầy vẻ u sầu, trông giống như một quý ông Anh thực thụ.
Tư Cẩn chợt nhớ lại, Margaret đã từng nói cô ấy cũng sẽ đến Bath. Elizabeth nhìn thấy Margaret đứng bên lò sưởi vẫn giữ nụ cười: "Our Bloody Mary comes here."
Robert và Elizabeth ở hai góc của đại sảnh đều đồng loạt tiến về phía Margaret, họ bắt đầu nói chuyện với nhau. Người đàn ông trẻ đi cùng Margaret đứng im lặng ở bên cạnh, cách vài bước, lắng nghe.
"He is my brother," Lục Phóng Tranh rời ánh mắt, cúi xuống nhìn Tư Cẩn một chút, "Cousin." Anh bổ sung một câu và chuyển sang tiếng Trung: "Đó là con trai út của chú anh, anh ta và Margaret...". Lục Phóng Tranh hơi nghiêng đầu như không biết nên diễn đạt thế nào, "Anh không rõ lắm, hoặc là nói thật sự anh không hiểu rõ."
Tư Cẩn tiếp tục nhìn về phía Margaret, thấy cô ấy và Robert ôm nhau, mắt cô bỗng ướt đẫm một cách khó hiểu, sau đó như thể Robert đã nói gì đó, cô nhìn ra xa, hướng về phía Tư Cẩn. Khóe môi Margaret từ từ nhếch lên, tạo thành một nụ cười đặc trưng. Đúng là "Bloody Mary" của họ.
Lục Phóng Tranh cũng nhận thấy biểu cảm của Margaret lúc này, anh bước lên một bước, che tầm mắt của Tư Cẩn, như muốn bảo vệ cô. "Em ngồi nghỉ một chút đi, anh sẽ đến chào hỏi Margaret và quay lại ngay."
Tư Cẩn không có lý do để giữ anh lại, cô lấy một ly rượu vang đỏ từ khay của người phục vụ và ngồi xuống chiếc sofa mà họ đã ngồi lúc đầu.
Cô ngồi quay lưng lại với mọi thứ trong đại sảnh, chỉ có thể nhìn thấy những bông hoa yên bình trong khu vườn dưới ánh trăng. Bên trong biệt thự vẫn vang lên tiếng nhạc dịu dàng và đầy hoài niệm, như những khoảnh khắc đẹp đẽ của thời gian.
"When they played, I"d sing along.
It made me smile.
Those were such happy times and not so long ago.
How I wondered where they"d gone......"
"Khi bài hát cất lên thì tôi cũng bắt đầu hát một mình.
Nó giúp tôi cười thật tôi.
Đó thật là một khoảng thời gian hạnh phúc và không lâu sau đó.
Tôi tự hỏi họ đã đi đâu..."
Tư Cẩn cũng khẽ cất giọng hát theo điệu nhạc. Robert bất ngờ ngồi xuống đối diện cô. Cô hơi giật mình, định đứng dậy chào ông, nhưng ông cười và ra hiệu cho cô có thể thoải mái một chút. Hai người họ không quen thân, Robert cũng không khách sáo như một người Anh điển hình.
"You know something about Anne, my granddaughter, don"t you?"
(Cháu biết điều gì đó về Anne, cháu gái ta, đúng không?)
Tư Cẩn cúi đầu, "I feel sorry about that." (Cháu cảm thấy rất tiếc về chuyện đó.)
"You don"t have to."
(Cháu không cần phải vậy.)
Cô có thể cảm nhận được sự đau buồn trong lòng Robert lúc này, nhưng ông vẫn giữ một nụ cười thân thiện dành cho cô, ông dường như đang lo lắng vì cô.
"Tragedy should not remain in people"s hearts forever,Anne has nothing to do with you."
(Bi kịch không nên mãi ở trong lòng người, Anne không liên quan gì đến cháu.)
"Carpe diem." (Hãy sống vì hôm nay.) Ông nhẹ nhàng cụng ly với cô rồi rời khỏi chỗ ngồi.
Tư Cẩn đứng tại chỗ, chậm rãi uống hết ly rượu. Cô không hiểu tại sao Robert đột nhiên đến và nói với cô những điều đó. Cô cảm nhận được sự chân thành của Robert, nhưng điều ông ấy mang đến cho cô không phải là sự an ủi, mà là nỗi sợ hãi lớn hơn. Mọi người đều biết Lục Phóng Tranh từng yêu một người tên là Anne sao?
Toàn thân Tư Cẩn nóng lên, đầu óc cũng mơ hồ, cô quay lại nhìn tình hình trong đại sảnh. Elizabeth vẫn đang trò chuyện cùng bạn bè, trong khi mọi người dường như chỉ thiếu mỗi Lục Phóng Tranh và Margaret. Tư Cẩn đặt ly rượu xuống, bắt đầu tìm kiếm họ trong đại sảnh.
Họ vẫn còn ở đây, Lục Phóng Tranh đã nói rằng giữa anh và Margaret không có gì cả. Nếu không có trong nhà, thì chắc họ ở trong vườn.
Vừa bước ra cửa bên, cô lập tức nhìn thấy trong bóng đêm, phía sau dàn hoa hồng, hai người họ đứng tựa sát vào tường cạnh nhau. Tư Cẩn không biết họ vừa nói gì, chỉ nghe thấy giọng Margaret nghẹn ngào pha lẫn nước mắt:
"I wish it were you, how I wish it were you......"
(Tôi ước gì đó là anh, làm sao tôi ước đó là anh...)
Margaret như không thể nói tiếp, cô cúi đầu, che mặt và khóc nấc lên một lúc. Khi ngẩng đầu lên, trong mắt cô còn hiện rõ sự oán hận, thậm chí còn mạnh hơn cả lúc đối diện với Tư Cẩn.
"Why didn"t you die that day, Edward? Why didn"t you die?"
(Tại sao người chết ngày đó không phải là anh, Edward? Tại sao người chết không phải là anh?)
Cô siết chặt áo sơ mi trước ngực Lục Phóng Tranh, chiếc nơ đã được Tư Cẩn chỉnh sửa trước đó rơi xuống đất, còn anh hoàn toàn không chống cự.
Margaret cuối cùng như cũng không còn sức, dùng hai tay ôm mặt, dựa vào bức tường thô ráp, tuyệt vọng ngồi thụp xuống.
"I"m sorry."
Lục Phóng Tranh khẽ nói câu đó, hướng về cửa bên bước tới. Tư Cẩn chưa bao giờ thấy anh suy sụp như lúc này.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");