Càng Muốn Ép Buộc - Mã Đễ Nhĩ Đáp

Chương 42: Em chỉ mong ông ta chết sớm hơn




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Sắp đến sinh nhật em rồi, vì vậy anh đã cố gắng về sớm vài ngày để cùng em mừng sinh nhật. Anh đã hoàn thành công việc bên này, bây giờ sẽ đến chỗ em." Lục Phóng Tranh đang đi bộ, Tư Cẩn có thể nghe thấy tiếng giày da của anh vang lên trên nền gạch sáng bóng.

"Hiện tại có lẽ không tiện lắm." Tư Cẩn nhìn lướt qua cánh cửa đóng chặt của phòng khách. "Sinh nhật cũng không phải là chuyện quan trọng gì, chẳng phải anh nói dạo này đang có một dự án lớn sao?"

Đầu dây bên kia, Lục Phóng Tranh im lặng một lúc. "Không tiện? Có chuyện gì xảy ra à?"

Tư Cẩn nhạy bén nhận ra sự không vui của anh, ban đầu không định nói chuyện của Từ Chi Vĩnh cho anh biết, nhưng để tránh hiểu lầm, cô đành phải nói ra. "Nghiêm Cẩm đã bỏ Từ Chi Vĩnh lại trước cửa nhà em, em phải giải quyết chuyện này trước đã."

"Từ Chi Vĩnh?" Lục Phóng Tranh nhắc lại cái tên đó, "Là con trai của Nghiêm Cẩm và Từ An Bình phải không?"

Tư Cẩn tìm kiếm trên mạng, "Em đã báo cáo việc mất tích của Nghiêm Cẩm rồi. Từ Chi Vĩnh không liên quan gì đến em, nếu vẫn không tìm thấy Nghiêm Cẩm, em sẽ đưa cậu ấy vào trại trẻ mồ côi."

Cô đã chọn sẵn một trại trẻ mồ côi cách xa căn hộ của mình nhất, sự kiên nhẫn của cô chỉ có đúng hai ngày. Hai ngày sau đúng vào cuối tuần.

"Thằng bé đang ở trong phòng của Trình Hân à?"

Trong ngôi nhà riêng của cô, lúc nào cũng có một phòng dành cho Trình Hân, Lục Phóng Tranh biết điều đó. Tư Cẩn gật đầu, nhưng chợt nhớ anh không thể nhìn thấy. "Em đã nhốt nó trong phòng của Trình Hân, trong đó có đồ ăn nhẹ, nước uống và cả phòng tắm riêng."

"Ngày mai em sẽ để dì Giang đến lo bữa trưa và tối cho nó, còn lại nó chỉ có thể ở trong phòng thôi." Khi đi làm, việc chỉ khóa các phòng khác thôi là chưa đủ.

Từ Chi Vĩnh có thể dễ dàng mở cửa, dẫn Nghiêm Cẩm – không rõ đang trốn ở đâu – vào nhà. Nếu lần này Nghiêm Cẩm vào được, cô sẽ không thể đuổi bà ta đi.

"Em đã thu xếp mọi thứ ổn rồi thì tốt. Anh không can thiệp chuyện của em, nhưng vào ngày sinh nhật của em, em phải dành thời gian cho anh, để anh sắp xếp." Anh dừng lại một chút, "Anh rất nhớ em."

Cơn gió Đại Tây Dương thổi vào lòng cô, khiến cô cảm thấy bình yên.

Cô dựa vào ghế tựa, hít thở chậm rãi, mãi một lúc sau mới nhớ ra mình chưa trả lời Lục Phóng Tranh. "Em cũng nhớ anh."

Rồi cô cúp máy.

Liên tiếp hai ngày, Hạ Thành luôn có mưa lớn. Tư Cẩn không nhận được cuộc gọi nào từ đồn cảnh sát, số phận của Từ Chi Vĩnh tạm thời được dẫn dắt theo một hướng khác.

Hai ngày này, Từ Chi Vĩnh đều bị Tư Cẩn nhốt trong phòng. Dì Giang nói rằng cậu luôn cư xử lễ phép, thậm chí sau khi ăn xong còn giúp bà dọn dẹp bát đũa và rửa chén.

Nhưng sự ngoan ngoãn đó tất nhiên không đủ để lay động Tư Cẩn giữ lại một phiền phức như thế bên cạnh. Cô dẫn Từ Chi Vĩnh ra ngoài, cậu vẫn chưa biết cô đưa mình đi đâu.

Có lẽ do bị nhốt quá lâu, cậu ngồi ở ghế phụ cạnh người chị xa lạ mà tỏ ra hào hứng. "Xe này ngồi thoải mái hơn chiếc xe nhỏ của ba. Chị thật giỏi, xe này chắc đắt lắm nhỉ?"

Tư Cẩn chưa từng ngồi xe của Từ An Bình nên cũng không đáp lời cậu, một giờ sau, cô đỗ xe trước cửa trại trẻ mồ côi.

Từ Chi Vĩnh nghiêng đầu nhìn rõ dòng chữ trên bảng tên, cuối cùng cũng không vui nữa. Cậu như hôm đó ở cửa đồn cảnh sát, hai tay nắm chặt tay cầm trên xe.

"Em không xuống đâu."

Cậu dứt khoát bày tỏ ý muốn của mình.

Tư Cẩn nhanh chóng xuống xe, vòng qua bên ghế phụ, mở cửa xe. Đôi mắt Từ Chi Vĩnh lập tức đỏ hoe, khuôn mặt trẻ con tràn đầy uất ức.

Tư Cẩn lạnh lùng nhìn cậu, "Xuống đi."

Từ Chi Vĩnh không động đậy, thậm chí còn chui sâu vào trong xe.

Cô nắm lấy cánh tay cậu, sự kiên nhẫn của cô đã hoàn toàn cạn kiệt trong khoảnh khắc này. "Xuống mau, đừng để tôi nói lần thứ ba."

Từ Chi Vĩnh dường như gầy đi chút ít trong những ngày qua, nhưng thiếu niên ở tuổi dậy thì, sức lực quá lớn. Dù Tư Cẩn không dùng sức kéo cậu, cũng cảm nhận được một sự phản kháng mạnh mẽ chưa từng thấy.

"Xuống ngay!"

Ngực Tư Cẩn phập phồng kịch liệt, "Nghiêm Cẩm còn không lo cho em, tại sao tôi phải chịu trách nhiệm với em?"

Từ Chi Vĩnh nhanh nhẹn nhảy từ ghế phụ xuống ghế sau để né khỏi tầm với của cô.

Cậu cũng hét lớn: "Em đâu phải trẻ mồ côi, chẳng phải chị là chị ruột của em sao? Sao chị lại đưa em vào trại trẻ mồ côi?"

Qua cửa sổ ghế sau, cả hai người nhìn nhau trong im lặng.

Tư Cẩn lúc này buồn bã nhận ra, cô và Từ Chi Vĩnh thực ra rất giống nhau, đặc biệt khi cả hai đều đang tức giận. Cô nhìn thấy chính mình trên khuôn mặt của cậu.

Tư Cẩn quay người đi, dựa vào thân xe, châm một điếu thuốc, sau đó rít mạnh một hơi. Cô lặng lẽ nhìn cảnh trước cổng trại trẻ mồ côi.

Mưa đã tạnh từ lâu, đúng lúc có một hàng trẻ con nối đuôi nhau, tay bám vào áo đứa phía trước dưới sự dẫn dắt của giáo viên đi vào trong trại trẻ. Cô không cần cố ý quan sát ánh mắt của người qua đường xung quanh, cũng biết họ chắc chắn cũng như cô, đều tràn đầy lòng thương cảm.

Khi điếu thuốc đã hết, Tư Cẩn quay lại ghế lái, cô đã quyết định.

"Cho dù không đưa em vào trại trẻ, em cũng không thể ở bên chị mãi được. Nếu Nghiêm Cẩm mãi không xuất hiện, chị sẽ đưa em đến nhà cô của em."

Phản ứng của Từ Chi Vĩnh càng mãnh liệt, cậu bám vào lưng ghế của Tư Cẩn, đưa tay ra cho cô xem. "Không đến nhà cô đâu! Cô ghét em, khi không có ai sẽ véo tay em!"

Trên cánh tay của cậu quả nhiên có vài vết bầm tím, cậu thút thít kể, "Khi ba mất, em đứng bên cạnh không khóc, cô đã kéo em ra một góc, dùng sức véo tay em ép em phải khóc."

Tư Cẩn không quay đầu lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt đầy thịt và độc ác của Từ An Ninh.

Từ An Ninh cũng từng độc ác với cô như vậy, cô mãi không thể hiểu được sự ác ý vô cớ của Từ An Ninh dành cho mình. Không ngờ bà ta cũng ác độc với Từ Chi Vĩnh, đứa con trai mà Từ An Bình đã mong mỏi bao lâu. Có lẽ bà ta cũng vì hận mà đối xử như vậy.

Tư Cẩn ngả đầu vào lưng ghế, từ góc này cô có thể nhìn thấy ánh mắt của Từ Chi Vĩnh trong gương chiếu hậu. Rõ ràng cô thấy được sự căm hận trong mắt cậu.

"Em nhất định không khóc, em nhất d định sẽ không khóc! Em thấy Từ An Bình đáng chết!"

"Chỉ khi ông ta chết, mẹ em sẽ không còn bị đánh, trong nhà sẽ không có những lời mắng nhiếc, không có cảnh sát đến nhà vào giữa đêm nữa..."

"Em ghét ông ta, em căm hận ông ta. Khi ông ta chết, em đã rất vui, người cha như vậy... một người cha như vậy, em chỉ mong không có ông ta, em chỉ mong ông ta chết sớm hơn..."

Vừa nói, Từ Chi Vĩnh vừa rút tay lại. Cậu dùng hai tay che mặt, cúi đầu xuống nức nở.

"Mẹ cũng sẽ không quay lại... Bên ngoài có một người đàn ông, mẹ nói nếu ba biết thì mẹ sẽ bị đánh chết..." Tư Cẩn duỗi chân ra hết mức trên ghế ngồi, hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn thèm thuốc trong xe.

Trong lòng cô thầm nói chuyện với Từ An Bình, không biết liệu ông ta có nhận ra đứa con trai mà ông ta yêu quý căm hận mình đến nhường nào hay không. Có lẽ ông ta không biết người vợ yếu đuối, dễ bị bắt nạt của mình đã đội cho ông một chiếc "mũ" mà ông không thể nào chịu nổi.

Đó là quả báo của ông ta, là quả báo của ông ta.

Mưa lại bắt đầu rơi, cuối cùng Từ Chi Vĩnh ngừng lại, nhẹ nhàng vỗ vai Tư Cẩn. "Chị..."

Lý trí của Tư Cẩn đột nhiên quay trở lại, "Em vẫn không thể đi theo chị được." Cơ thể Từ Chi Vĩnh cứng đờ.

"Em không cần gọi chị là chị, chị chẳng qua không có cách nào khác. Yên tâm, chị sẽ không đưa em vào trại trẻ, cũng không đưa em đến nhà Từ An Ninh."

Từ Chi Vĩnh thực ra không làm gì có lỗi với cô; dù có hay không có cậu, cách đối xử của Từ An Bình và Nghiêm Cẩm với cô cũng sẽ không thay đổi.

Giới tính nữ trong mắt họ chính là tội lỗi của cô. "Em sẽ đi đâu đây..."

Tư Cẩn khởi động xe, "Ngôi nhà cũ còn trống, chị sẽ để lại cho em ở." Cô biết Từ Chi Vĩnh đang sợ, không muốn để cậu lo lắng thêm. "Chị sẽ tìm một người giúp việc cho em, để chăm sóc cuộc sống của em."

Một đứa trẻ mười ba tuổi thực sự chưa thể sống tự lập được. "Chị sẽ chuyển tiền sinh hoạt phí vào tài khoản của em đúng hạn, đến khi em trưởng thành rồi thì sẽ trả lại cho chị từng đồng một."

Cô dừng lại một chút, "Em không cần quay lại Đồng An, chị sẽ tìm cho em một trường học gần đây. Cho em số điện thoại của chị, nhưng... nếu không có việc gì thì đừng làm phiền chị."

Hiện đang là kỳ nghỉ hè, Từ Chi Vĩnh có thời gian để điều chỉnh cuộc sống của mình.

Điều quan trọng nhất là, "Nếu chị phát hiện em liên lạc với Nghiêm Cẩm, hoặc dùng tiền của chị để nuôi bà ta, chị sẽ lấy lại ngôi nhà và không cho các người một đồng nào, cho dù trông em có đáng thương đến đâu."

Dù Từ Chi Vĩnh không phải là người hại cô, cậu vẫn là một kẻ quan sát trẻ tuổi.

Nhưng cô không thể quên được ngày đó trong phòng tang lễ của bà nội, khi mọi người đều coi cô là tội nhân, là kẻ khác biệt, chỉ có Từ Chi Vĩnh chạy đến bên cạnh cô, cố gắng hết sức bảo vệ cô.

"Trong lúc chị chưa tìm được người giúp việc thích hợp, em có thể tiếp tục ở trong căn hộ của chị. Nhưng em cũng chỉ được ở trong phòng của mình, nếu chị phát hiện em tự ý đụng vào đồ đạc trong nhà..."

Tư Cẩn cố tỏ ra nghiêm khắc, nhưng xe chạy lâu khiến cô cảm thấy hơi mệt.

Từ Chi Vĩnh lại trở về bản tính trẻ con, tò mò gác tay lên ghế của Tư Cẩn. "Căn phòng đó là của chị Trình Hân à? Em từng nghe bà nội nói rằng bạn thân nhất của chị là chị Trình Hân..."

Tư Cẩn vẫn không trả lời câu hỏi của cậu, trong xe tiếp tục phát những tin tức gần đây, dĩ nhiên phần lớn đều không liên quan đến cô.

Dừng lại ở đèn đỏ, đây là khu trung tâm thương mại của Hạ Thành. Ngẩng đầu lên đã có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của An Nghi trên bảng quảng cáo khổng lồ của tòa nhà cùng biểu tượng nổi bật của Tập đoàn Hillsborough. Cô chợt nhớ đến Lục Phóng Tranh.

Tin tức tiếp tục phát: "Nam diễn viên người Mỹ Hách Vĩ xuất hiện tại sân bay Hạ Thành, sẽ cùng nữ diễn viên An Nghi tham gia bộ phim mới "Mười ba đêm" của đạo diễn nổi tiếng Lâm Minh Nghiêm, câu chuyện lấy bối cảnh thời dân quốc..."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.