(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Máy ảnh, máy quay phim, điện thoại, micro với đủ loại nhãn hiệu và đèn flash nhấp nháy. Tư Cẩn bước vào sảnh sân bay, trước mắt là một cảnh tượng hỗn loạn.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng truyền thông đến vì mình nên định vòng qua họ để đi, nhưng các phóng viên bất ngờ ùa tới, chen chúc nhau hỏi cô đủ loại câu hỏi.
"Cô Tư, xin hỏi mối quan hệ giữa cô và anh Lục Phóng Tranh, tổng giám dốc tập đoàn Hillsborough, là gì?"
"Cô Tư, cô có phải là người xen vào mối quan hệ của ảnh hậu An Nghi và anh Lục Phóng Tranh không?"
"Cô Tư, xin hãy trả lời câu hỏi! Có phải cô là tình nhân của anh Lục không, liệu việc cô từ phó tổng biên tập của "TREADs" nhảy lên làm tổng biên tập mới của "BELLA" có phải là kết quả từ sự sắp xếp của anh Lục không?"
Bonnie và Allison cố gắng chắn đám phóng viên vây kín Tư Cẩn, nhưng những câu hỏi vẫn dồn dập đổ về phía cô. Cuối cùng, một chiếc micro được đưa đến trước mặt Tư Cẩn, cô do dự rồi nói câu đầu tiên.
"Gì cơ?"
Xung quanh bỗng nhiên im lặng, một phóng viên đeo kính với ánh mắt sắc bén cất tiếng hỏi.
"Cô Tư, cô chưa xem tin tức về mình từ đêm qua sao?"
Từ Anh trở về, dù là bay thẳng, thì đáp xuống Hạ Thành cũng phải mất mười hai tiếng. Tối qua cô còn trên máy bay, giờ vừa mới đáp cũng chưa điều chỉnh lại lệch múi giờ. Tư Cẩn có phần lơ đãng khi mở khóa điện thoại và tắt chế độ máy bay.
Khi điện thoại kết nối với mạng sân bay, hàng loạt tin tức hiện lên, hình ảnh cô và Lục Phóng Tranh ăn sáng trên bãi biển xuất hiện ngay đầu trang, đọc tiêu đề thôi cô đã không còn muốn xem nội dung nữa.
Ánh mắt Tư Cẩn trở nên lạnh lùng, cuối cùng cô cũng tập trung vào điểm nhìn.
"Như các bạn thấy, anh Lục là chủ tịch của tập đoàn Hillsborough, "BELLA" được Hillsborough mua lại từ năm ngoái và hiện là một dự án trọng điểm của tập đoàn."
"Vì anh Lục không có nhiều hiểu biết về ngành thời trang nên đã yêu cầu tôi đi cùng để tham dự buổi diễn lớn ở London. Chúng tôi cùng dùng bữa sáng cũng vì lý do đó, anh ấy mong tôi có thể làm tốt nhất công việc của mình."
Cô cố gắng giữ bình tĩnh vì biết mỗi câu nói có thể ảnh hưởng đến "BELLA" cũng như sự nghiệp của chính cô.
"Đó hoàn toàn không phải là cuộc hẹn hò, chỉ là dịch vụ mà khách sạn cung cấp. Chỉ cần ở đó, bạn cũng có thể trải nghiệm bình minh trên bờ biển nước Anh."
"Còn những điều khác, trí tưởng tượng của truyền thông quá phong phú, tôi không có thời gian để phản bác từng điều một."
"Nếu có thể, nhân dịp lần này trở về từ Anh, tôi đã có nhiều ý tưởng sáng tạo mới, mong mọi người hãy dành sự quan tâm cho ấn phẩm tháng Bảy của "BELLA"."
Bàn tay Tư Cẩn khẽ run, cô không thể nói thêm một câu nào nữa.
Cô cố gắng tiến lên trong vòng vây của Bonnie và Allison nhưng không mấy hiệu quả.
"Cô có thể cho biết cơ duyên để cô vào BELLA" là gì không, ai là người đã phát hiện ra tài năng của cô?"
"Trước đây, cựu tổng biên tập của "TREADs" cũng đã trả lời phỏng vấn, giữa cô và "TREADs" có còn ân oán nào khác không?"
Tư Cẩn không trả lời, chỉ tiếp tục từ chối những chiếc micro đưa trước mặt mình và cố gắng tiến về phía trước. Ngay khi vừa xuống máy bay, cô đã thay giày cao gót, lúc này có ai đó bất ngờ đụng vào, khiến cô trẹo chân và ngã nhào xuống.
Nhiều máy quay nhắm vào cô hơn, dù cô có cố gắng che chắn nhưng đều vô ích.
Trong khoảnh khắc đó, cô như quay lại thời học sinh, là cô gái tự ti sợ bị người khác chú ý.
Cô sợ đọc được sự ác ý dù chỉ là nhỏ nhất trong ánh mắt của người khác, vì vậy lúc nào cô cũng cúi đầu, nhìn xuống nền đất không bao giờ đáp lại.
Có ai đó đẩy đám đông ra, cô mong đó là Lục Phóng Tranh.
Nhưng cô biết rõ không thể là anh, khi cô đang bay về nước thì anh cũng đã ngồi trên chuyến bay đến một nơi khác. Ở bên kia Thái Bình Dương xa xôi, có lẽ anh cũng vừa mới đáp xuống.
Tư Cẩn ngẩng đầu lên, Trình Gia Thiệu đưa tay đỡ cô dậy. Sau đó, anh mở rộng vòng tay, che chắn cô khỏi đám phóng viên.
Cô nhìn bóng lưng kia, anh như ngọn núi đứng sừng sững giữa đồng bằng, ngăn cách cô và dòng thác lũ không ngừng chảy về phía cô.
"Tôi là trợ lý của cô Tư, cô ấy vừa từ máy bay xuống, hiện không thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào của các vị."
"Nếu cần thiết, công ty sẽ sắp xếp một buổi họp báo sau, các vị có thể chuẩn bị trước các câu hỏi và tham gia lúc đó."
Chân Tư Cẩn có vẻ đã bị trẹo, mỗi bước đi đều đau nhói khiến mồ hôi lạnh túa ra. Huống chi, đám phóng viên bao quanh vẫn không hề lay chuyển. Trình Gia Thiệu quay lại nhìn Tư Cẩn một cái, nhẹ nhàng hướng dẫn cô.
"Cô không thể tiếp tục đi nữa rồi, để tôi cõng cô."
Anh gật đầu với cô, xóa đi chút do dự cuối cùng trong ánh mắt cô. Anh cõng Tư Cẩn và hét lên giận dữ với đám phóng viên xung quanh.
"Cô Tư đã bị thương rồi, truyền thông các người vô nhân đạo đến mức này sao?" Tư Cẩn chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân, cô luôn cúi đầu xuống.
Cô không dám nghĩ có bao nhiêu bức ảnh của mình sẽ bị đăng lên mạng, chỉ biết rằng nếu không rời khỏi đây sớm, có lẽ cô sẽ chết vì kiệt sức.
Hầu hết các phóng viên đều chần chừ rồi giải tán, Trình Gia Thiệu cõng cô hướng đến lối ra, nhưng nam phóng viên lúc nãy lại đuổi theo để chặn đường cô.
"Cô Tư, người đàn ông cõng cô thực sự là trợ lý của cô sao? Cô có biết khi nào anh Lục sẽ trở về không?"
"Tránh ra!"
Tư Cẩn chưa từng nghe Trình Gia Thiệu lớn tiếng đến vậy, bình thường trước mặt cô, anh luôn nở nụ cười ấm áp để cô không phải lo sợ.
Giờ đây cô không thấy được nét mặt gấp gáp và giận dữ của anh, chỉ cảm nhận được gương mặt mình áp sát vào lưng anh.
Trình Gia Thiệu đặt Tư Cẩn vào ghế sau xe của anh, Bonnie và Allison cùng lên xe để kiểm tra vết thương ở mắt cá chân của Tư Cẩn. Bonnie và Allison nhìn nhau, ánh mắt đầy thương xót.
"Toàn bộ mắt cá chân đã sưng lên rồi, nhất định phải đến bệnh viện xử lý ngay."
Trình Gia Thiệu khởi động xe, trong giọng nói vẫn kìm nén sự tức giận. "Tiểu Cẩn, em chịu khó một chút nhé."
Tư Cẩn dựa vào ghế, cố gắng chịu đựng cơn đau, nhắm mắt hít một hơi sâu.
Chuyện này hẳn không phải ngẫu nhiên. Lục Phóng Tranh là một doanh nhân, kiểu giật tít như "Ảnh hậu An Nghi có nguy cơ thất tình, tổng biên tập tạp chí trở thành tình mới của tổng giám đốc" rõ ràng là một dạng tin tức giải trí.
Dù cô là tổng biên tập của "BELLA", cũng không nổi tiếng đến mức bị chụp lén vào sáng sớm. "Chắc là Hải Nhan, có thể còn hợp tác với Mạnh Hòa."
Tư Cẩn nhớ lại ngày xem show, Mạnh Hòa dường như đã trò chuyện rất lâu với Hải Nhan, cô ấy liên tục nhìn An Nghi với ánh mắt đầy đố kỵ.
Rõ ràng là họ đã chụp ảnh cô và Lục Phóng Tranh, còn muốn kéo An Nghi xuống nước. Ngoài ra, hôm đó, Celine cũng từng hỏi cô về mối quan hệ với một ai đó trong tập đoàn Hillsborough.
Có lẽ vẫn phải bắt đầu từ bức ảnh gốc. Tư Cẩn xem kỹ lại bức ảnh đó, góc chụp có vẻ được lấy từ một phòng nào đó bên trong khách sạn, có thể yêu cầu khách sạn kiểm tra thử.
"Bonnie, Allison, hai em xem giúp chị xem trên mạng còn bức ảnh nào khác chụp cảnh chị và Lục Phóng Tranh dùng bữa sáng hay không."
Chỉ cần là bữa sáng của khách sạn, cô vẫn có thể lấy lý do công việc để giải thích. Nhưng nếu có ảnh chụp cảnh họ cùng đi dạo ở Rome hay chỉ có hai người tại show diễn hôm đó thì sẽ rất khó để giải thích.
Lục Phóng Tranh sẽ bị ảnh hưởng thế nào... và "BELLA" sẽ chịu tác động ra sao...
Bonnie và Allison rất giỏi trong việc này, "Em vừa xem rồi, các hình ảnh trong mười trang đầu tin tức đều chỉ là một tấm, có lẽ không còn hình nào khác."
Tư Cẩn thở dài, "Hãy tìm thêm những tin tức liên quan đến An Nghi, xem liệu đội ngũ của cô ấy đã có phản hồi nào không."
An Nghi hôm nay vẫn đang làm việc ở Anh, cô ấy là một ngôi sao hạng A, với loại tin tức này, đội ngũ của cô ấy không nên bỏ lỡ thời điểm phủ nhận tốt nhất.
Thật bất ngờ, Bonnie và Allison đồng loạt lắc đầu. "Em đã kiểm tra tài khoản Weibo của studio, không thấy đăng gì cả. Trước đó em có tham gia nhóm fan Weibo của An Nghi, trước khi bị khóa nhóm, mọi người trong đó đều đang bàn tán về sự việc này, nhưng quản lý cũng không lên tiếng."
Tư Cẩn lúc này đã chắc chắn người gửi ảnh cho truyền thông biết rõ hành tung của cô và Lục Phóng Tranh, cố ý chờ đến lúc họ lên máy bay, không cập nhật tin tức bên ngoài.
Còn An Nghi...
"Gửi email cho khách sạn, nhờ họ kiểm tra xem bức ảnh đó được chụp từ khu vực nào, chị muốn truy cứu trách nhiệm của kẻ chụp lén."
Nước ngoài rất coi trọng việc bảo vệ quyền chân dung, khoảng cách rõ ràng không xa, bức ảnh đó không giống như được chụp bằng ống kính xa.
Và để bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng, khách sạn chắc chắn sẽ không trực tiếp cung cấp thông tin cá nhân của kẻ chụp lén.
Với hiệu suất làm việc của người Anh, e rằng đây sẽ là một quá trình kéo dài.
Tư Cẩn tạm thời chưa nghĩ đến nhiều chuyện hơn, cơn đau không ngừng kéo lý trí của cô trở lại.
Bonnie nhanh chóng mở khóa điện thoại, tìm một bức ảnh trong album đưa cho Tư Cẩn xem.
Bức ảnh đó dù không có sự phóng to, nhưng phong cảnh và góc chụp lại giống hệt với bức ảnh trên tin tức. Tư Cẩn nhìn Bonnie, cô cười khổ rồi thở dài.
"Không cần phiền đến khách sạn nữa, người chụp bức ảnh là Gloria. Em và Allison vốn ở phòng bên cạnh cô ta, bức ảnh này là em chụp khi vừa nhận phòng."
Tư Cẩn và Lục Phóng Tranh bị chụp lén vào sáng ngày thứ hai sau khi nhận phòng.
"Nhưng không lâu sau khi tụi em nhận phòng, Gloria lấy lý do ồn ào để tranh cãi với nhân viên khách sạn, yêu cầu họ chuyển phòng của tụi em và cả những người ở phòng bên cạnh lên tầng trên."
"Em có thể đảm bảo rằng ít nhất hai phòng liền kề với cô ấy không có người ở." Dời một chút, dịch vài phòng thôi là góc chụp đã khác hoàn toàn rồi.
Tư Cẩn cười, Hải Nhan đúng là đồ ngu ngốc.
"Em vốn đã nghi ngờ là cô ta. Em đã cảnh cáo cô ta lần trước rồi, nhưng giờ cô ta vẫn không biết tự kiềm chế." Allison là người tức giận nhất trong số họ.
"Chị Annie, em xin chị hãy đăng video đó lên Weibo và tống cổ cô ta ra khỏi ngành này đi, em thực sự không chịu nổi cô ta nữa!"
Tư Cẩn nhìn Allison, "Em nghĩ chị là kiểu người lấy ơn báo oán, hoặc để mặc người khác bắt nạt sao? Video đó chắc chắn sẽ được tung ra, nhưng không phải bây giờ."
Phải tung ra đòn quyết định để giành lợi ích lớn nhất cho mình. Cô cần phải suy nghĩ thêm, suy nghĩ thật kỹ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");