(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Tiểu Cẩn, cậu chắc là sẽ không lên đó chứ?"
Tư Cẩn và Trình Hân đứng dưới tòa nhà của Bệnh viện Trung tâm Đồng An, họ sắp sửa phải tạm biệt nhau.
Tư Cẩn gật đầu, "Mình sẽ không lên đâu, Trình Hân, lần này làm phiền cậu rồi." Trình Hân hiếm khi lộ ra vẻ do dự.
"Có lẽ đây là lần cuối cùng rồi. Mình đã nói chuyện với bác sĩ chủ trị của ba cậu, dù có phẫu thuật, hy vọng chữa khỏi cũng rất mong manh... Mình luôn tôn trọng quyết định của cậu, nhưng thật sự mình sợ lần này cậu sẽ hối hận, dù gì ông ấy cũng là ba cậu."
Đó là sự dịu dàng của Trình Hân, nhưng Tư Cẩn hiểu rõ bản thân mình nhất.
"Cậu lên đi. Mình chỉ muốn thấy bản thỏa thuận này, không muốn gặp bất kỳ ai trong số họ." Cô vuốt tóc mai bên thái dương, nơi từng có một vết thương. "Đừng quên lần trước họ đã đối xử với mình như thế nào."
Trình Hân ôm cô, thở dài trên vai cô, rồi siết chặt bản thỏa thuận trong tay, không nói thêm gì nữa mà nhanh chóng bước về phía thang máy.
*
Bản thỏa thuận này là để Tư Cẩn đoạn tuyệt quan hệ với Từ An Bình và Nghiêm Cẩm.
Trong di vật bà nội để lại có một cuốn sổ ghi chép rõ ràng số tiền Từ An Bình đã dùng để nuôi dưỡng cô đến năm 18 tuổi. Bà nội dường như đã tiên đoán ngày này sẽ đến, khiến cô dễ dàng tính ra con số đó.
Năm ấy khi cô đi du học, học phí năm nhất đã được trả lại cho họ từ vài năm trước.
Số tiền trong cuốn sổ của bà nội đối với Tư Cẩn hiện tại không phải là một con số lớn, nhưng còn nhiều hơn rất nhiều so với chi phí y tế của Từ An Bình mà Trình Hân đã tìm hiểu. Cô hào phóng ghi con số này vào cuối bản thỏa thuận.
Cô biết, nếu số tiền này không đủ, họ sẽ không buông tha cho cô.
Ngay cả năm mươi nghìn của Thiệu Xuyên họ cũng đòi, một người con gái lạnh lùng không cho họ một trăm nghìn tiền cứu mạng, Từ An Bình chắc chắn biết phải chọn sao. Cuộc chiến kéo dài này rồi cũng cần có một cái kết, đây chính là cơ hội tốt nhất.
Tư Cẩn không tiếp tục đứng ở cổng khoa nội trú nữa, ánh nắng cuối tháng ba ở miền Nam đã trở nên quá gay gắt, chiếu vào da khiến cô cảm giác đau nhói.
Cô không muốn đi xa, nhìn quanh bốn phía, trông thấy một cây ngô đồng gần đó. Cô đi tới, quyết định đứng dưới bóng cây đợi Trình Hân quay lại.
Đây chính là cái cây mà khi bà nội cô bệnh nặng, cô đã thấy ở cuối hành lang. Những cây ngô đồng ở Đồng An dường như tự do hơn ở Hạ Thành, không cần phải là nền cho những dịp lễ, mà chỉ đơn giản đứng đó, lạnh lùng quan sát như một cái cây.
Cô cúi đầu đếm những chiếc lá rung rinh ở rìa bóng cây, một chiếc, hai chiếc...
"Tư Cẩn."
Có người gọi tên cô.
Tư Cẩn vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy người trước mặt, trong khoảnh khắc không biết phải phản ứng thế nào.
Cô không biết Lâm Lăng gọi cô là "Từ Cẩn" hay "Tư Cẩn", nhưng cô cũng đáp lại bằng tên của Lâm Lăng, như để đáp lễ, "Lâm Lăng." Lâm Lăng nhanh chóng bước tới chỗ cô, không có lấy một chút ý cười, hoàn toàn không giống như bạn cũ lâu ngày gặp lại.
"Nghe nói bà nội cậu đã qua đời."
Dù sao họ vốn dĩ cũng không phải là bạn bè, cô khó có thể định nghĩa mối quan hệ giữa họ.
Giống như lúc này, cô không biết liệu Lâm Lăng có cố tình đến đây để khơi lại vết thương của cô không. "Hôm nay cậu đến thăm bệnh à? Bà ngoại cậu sao rồi?"
Cuối cùng Lâm Lăng cười, ngoài sự thoáng đãng còn pha chút thản nhiên.
"Con người cuối cùng cũng sẽ đến ngày này, khi ngày đó đến, không cần phải quá đau buồn." Nhưng điều kiện để không đau buồn là người đã khuất đã trải qua những ngày tháng thật tốt đẹp, Tư Cẩn luôn nghĩ như vậy.
Tuy nhiên lúc này cô không cần phản bác lại lời của Lâm Lăng.
Giữa họ không có gì để nói, Tư Cẩn định mở miệng nói lời tạm biệt, nhưng Lâm Lăng bỗng nhìn về phía con đường bên cạnh, tránh đi ánh mắt từ chối của cô.
"Cùng đi uống cà phê nhé, ở ngay đó thôi. Không gian cũng khá tốt, thích hợp để chờ đợi."
Lâm Lăng nói xong câu đó liền quay lại nhìn cô chăm chú.
Mãi đến khi cô ngồi đối diện Lâm Lăng bên bàn trong quán cà phê, Tư Cẩn âm thầm bắt đầu khinh thường bản thân mình.
Cô cảm thấy bản thân dường như vẫn không thay đổi, rõ ràng chẳng có quan hệ gì với Lâm Lăng, nhưng vẫn dễ dàng bị cô ấy điều khiển như vậy. Lâm Lăng rất thuần thục ra hiệu cho phục vụ.
"Một ly Americano đá, một ly sữa nóng."
Tư Cẩn ngăn người phục vụ đang định rời đi, "Hai ly sữa nóng, tôi không uống cà phê." Cô vốn khó ngủ, càng không muốn mất ngủ ngay cả trong ngày nghỉ.
Lâm Lăng trông vẫn thản nhiên, "Biết là cậu không uống cà phê, sữa là chuẩn bị cho cậu, chiều nay tôi còn có việc." Người phục vụ rời đi, Lâm Lăng không giải thích tại sao cô ấy biết thói quen của Tư Cẩn.
"Gần đây có chuyện, cậu có thấy tin tức chưa." Cô ấy đang ám chỉ đoạn video mà Thiệu Xuyên đã đăng lên mạng.
"Khi học trung học, mọi người chỉ biết cha mẹ cậu thường xuyên làm việc ở thành phố khác, cậu được bà nội nuôi lớn. Không ngờ cậu và ba mẹ lại có ân oán như vậy."
Lâm Lăng cũng hút thuốc, lúc này không chút ngại ngần châm một điếu, dựa lưng vào ghế sofa da trong quán cà phê. Tư Cẩn vẫn giữ nụ cười không đổi.
"Nếu hôm nay cậu tìm tôi chỉ để chế giễu tôi..." Cô cầm lấy túi xách vừa đặt xuống. "Cảm ơn vì ly sữa."
"Tư Cẩn."
Lâm Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhả một hơi khói, cô ấy hoàn toàn tự tin mình có thể giữ chân cô.
"Thật ra sự khác biệt giữa tôi và Trình Gia Thiệu đã manh nha từ lúc tốt nghiệp đại học rồi."
Không hiểu vì sao, Lâm Lăng bỗng nhiên nhắc đến chuyện giữa cô ấy và Trình Gia Thiệu.
"Hồi đó tôi nhận được học bổng, dự định sang Anh du học, muốn anh ấy đi cùng. Cậu biết mà, với gia cảnh và năng lực của anh ấy, chuyện này không phải là khó khăn."
Gia cảnh của Trình Gia Thiệu khi đó là một trong những gia đình khá giả nhất trong trường họ. Thêm vào đó, cha mẹ anh lại hòa thuận, ấm áp, lịch thiệp, là hình mẫu đáng ngưỡng mộ của nhiều người.
Tư Cẩn nhẹ nhàng phụ họa, "Trong mắt nhiều người, hai người từng là một cặp rất xứng đôi." Cô cẩn thận chọn lựa từ ngữ, rồi thêm hai chữ "từng là."
Dù phần lớn bạn học và bạn bè từ thời trung học đã mất liên lạc, cô vẫn thỉnh thoảng qua những cách nào đó mà vô tình biết được tin tức về họ.
Khi kỳ thi đại học kết thúc, tên của Lâm Lăng và Trình Gia Thiệu đứng cạnh nhau; họ cùng học chung một trường đại học, chung một chuyên ngành, Lâm Lăng cười rất ngọt ngào khi khoác tay anh trong ảnh tốt nghiệp.
Sau khi đi làm, họ cũng từng hợp tác thực hiện một số dự án được đánh giá cao, khi cả hai đều 27 tuổi, họ đã đính hôn. Cánh cửa thiêng liêng đã mở ra với họ, ai cũng nghĩ đây là cái kết hạnh phúc.
"Từng là" vì sau đó hôn ước của họ bị hủy bỏ, cũng vì "sự khác biệt" mà Lâm Lăng đã nhắc đến.
Lâm Lăng gạt đi tàn thuốc, tiếp tục kể. "Nhưng anh ấy lại không nghĩ vậy, anh ấy không muốn ra nước ngoài, chỉ muốn ở lại Hạ Thành để học tiếp. Lúc đó tôi không thể hiểu được anh ấy, theo tôi, tài nguyên ở nước ngoài vượt trội hơn trong nước rất nhiều."
Nói đến đây, cô ấy nâng ly cà phê, "Cuộc nói chuyện này giống như giữa bạn gái cũ và bạn gái hiện tại, cậu không thấy vậy sao?" Cô ấy nhấp một ngụm, đặt cốc xuống, ánh mắt vẫn dõi theo Tư Cẩn, giống như khi nãy dưới tán cây ngô đồng. "Nhưng anh ấy từng thực sự thích cậu."
Họ yên lặng nhìn nhau, khi nói về Trình Gia Thiệu hay những kỷ niệm thời trung học, Tư Cẩn không bao giờ nắm quyền chủ động.
Vì vậy, Lâm Lăng lại là người mở lời trước.
"Cậu còn nhớ Giáng Sinh năm cấp ba không? Khi đó đến lượt lớp của Trình Gia Thiệu trực tuần, anh ấy đứng trước nhà ăn, trong bộ đồng phục màu đỏ trông như một cây thông Noel thiếu chút màu xanh."
Ngọn lửa chưa tàn hẳn trong lòng Lâm Lăng, cô ấy uống thêm một ngụm cà phê đá.
"Cậu đã biết anh ấy đưa thiệp cho cậu, tôi cũng đi ngang qua anh ấy, nhưng trong mắt anh ấy chỉ có cậu. Còn tấm thiệp của tôi là do tôi chủ động xin."
"Khi đó anh ấy rất thích đá bóng, trong tiết thể dục, khi tôi cùng bạn bè đi dạo quanh sân bóng trò chuyện, ánh mắt anh ấy luôn hướng về một phía."
Lâm Lăng không thấy biểu cảm sốc mà bản thân kỳ vọng từ ánh mắt của Tư Cẩn, nên dường như cô ấy lại trở nên điên cuồng.
"Khi chúng tôi đi ngang qua đó, bạn tôi đã phấn khích nói với tôi rằng anh ấy đang nhìn tôi."
"Nhưng khi tôi tràn đầy hy vọng mà ngẩng đầu lên chỉ để bắt gặp ánh mắt của anh ấy, ngay khoảnh khắc đó tôi biết, anh ấy không nhìn tôi."
Lâm Lăng quay đầu đi, nhìn xuống điếu thuốc đã cháy hết từ lâu vẫn nằm trên tay cô. "Anh ấy đang nhìn cậu. Chỉ cần cậu xuất hiện, anh ấy sẽ không bao giờ nhìn thấy tôi."
Cô ấy buông ngón tay, điếu thuốc rơi xuống bàn đúng như dự đoán.
"Để kiểm tra điều này, tôi thậm chí cố ý chọn công việc khó nhất khi đến lượt lớp chúng ta trực tuần, vào lúc gần kết thúc bữa tối, tôi nặng nề kéo khay thức ăn đi ngang qua anh ấy."
"Anh ấy quả nhiên đến giúp tôi. Nhưng khi cả hai đi ngang qua cậu, cậu vô tình ngẩng đầu lên nhìn anh ấy một cái, sự lo lắng vì nghĩ cậu hiểu lầm trong mắt anh ấy, tôi không bao giờ quên được."
"Giữa hai người, tôi mãi mãi là người đứng ngoài."
"Đủ rồi."
Tư Cẩn ngắt lời cô ấy, "Tất cả đã là quá khứ, giờ nhắc lại có ý nghĩa gì?"
Thực ra cô không cần phải nghe những điều này. Sau khi xem đoạn video đó, cô đã xác định được tấm lòng của Trình Gia Thiệu suốt mười năm qua. Vậy còn cần biết những điều này làm gì, chỉ thêm vào một dấu chấm cho sự chậm trễ không thể cứu vãn của cô.
Lâm Lăng cũng không nên bị những điều này tổn thương nữa, dù Tư Cẩn chưa bao giờ thích cô ấy, nhưng thực chất trong mối quan hệ này, cô ấy chẳng làm gì sai.
Cả hai đáng ra phải nhìn về phía trước.
"Không có ý nghĩa gì, nhưng cậu vẫn ngồi đây nghe tôi nói suốt nãy giờ. Tại sao tất cả các cậu đều có thể dễ dàng buông bỏ, còn người không thể nguôi ngoai nhất lại là tôi?"
Dưới ánh mặt trời, viên đá trong ly của Lâm Lăng đã tan hết, cô ấy cũng không định uống nữa.
"Lý do anh ấy hủy hôn, một phần là vì chúng tôi thực sự không phù hợp, nhưng mặt khác, anh ấy vẫn canh cánh trong lòng vì cậu."
"Tôi rõ ràng giỏi hơn, xinh đẹp hơn, rạng ngời hơn, vậy mà anh ấy lại chọn cậu - người chẳng làm gì cả."
Trong mắt Lâm Lăng, Tư Cẩn luôn là nàng Lọ Lem thầm lặng. Vì vậy, khi cô ấy nói những lời này, giọng điệu vẫn là của một cô gái nổi bật thời trung học. Nhưng con người sẽ thay đổi.
Tư Cẩn nhanh chóng đáp trả, "Tôi từng nghĩ cậu là cô gái thông minh nổi bật trong đám đông, nhưng giờ nhìn lại, Lâm Lăng, cậu cũng chẳng khác gì ai."
Lâm Lăng vẫn mỉm cười nhìn Tư Cẩn, trong lòng hai người, nỗi bất mãn không buông bỏ suốt mười năm dường như tan biến.
Họ không còn là kẻ địch, Lâm Lăng cũng biết tất cả.
"Lần này người bệnh là ba cậu, tôi đã gặp Trình Gia Thiệu ở bệnh viện. Anh ấy ở bên cạnh ba mẹ cậu, hy vọng họ có thể buông tha cho cậu."
Lâm Lăng nhìn đồng hồ rồi đứng dậy trước.
"Hôm nay tôi tìm cậu nói những điều này, là vì tôi thực sự từng yêu anh ấy." Từng yêu rất say đắm và mãnh liệt. Cũng cảm thấy bản thân cần phải làm gì đó.
Cô ấy cầm lấy túi xách, tiếc nuối mỉm cười với Tư Cẩn, "Hết lần này đến lần khác, bệnh tật khiến ba người chúng ta gặp nhau ở đây, nhưng tôi thực lòng hy vọng chúng ta sẽ không còn gặp lại nữa."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");