Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 85: Trầm Mặc Nùng nổi giận




Sau khi Diệp Thu dùng cồn tiêu độc cho mấy cây châm dài. Nhìn thoáng qua cái chăn lông ngỗng màu hồng nhạt mặt trên hiện lên cái mông nhỏ của Đường Quả với thân thể đang sợ hãi và chăm chú như lầm phải đại địch, nói: " Xốc chăn lên."

" Cái gì?" Đường Quả lộ đầu ra hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì chui trong chăn một thời gian dài mà càng thêm đỏ bừng, da thịt khỏe mạnh bóng láng, sờ một cái cảm giác giống như chạm phải nước, vốn tưởng rằng mình đã hạ quyết tâm, cho đến khi cảnh này thực sự xuất hiện, nàng còn có một chút khẩn trương.

" Bà dù sao cũng là hoàng hoa khuê nữ, tiện nghi cho cầm thú nhà ngươi." Đường Quả trong lòng thầm suy nghĩ.

" Ngươi làm như vậy ta không có biện pháp hạ châm." Diệp Thu đưa cái châm dài đến gần nói, ngân châm nếu như để ở không khó một thời gian dài, cần phải tiêu độc lại một lần nữa.

" Được rồi." Đường Quả do dự xốc chăn lên. " Hiện giờ được rồi chứ?"

" Không được." Diệp Thu mặt không chút biểu tình nói. Chăn vừa xốc lên. Liền có một cỗ hương thơm động lòng người xộc thẳng vào mũi. Mỗi nữ nhân đều có một mùi vị riêng của bản thân mình, tuy rằng mùi hương cơ thể của Đường Quả không có u trường nồng nặc như Trầm Mặc Nung, nhưng tự nhiên lại có phong vị ở trong đó.

Đương nhiên. Từng nam nhân cũng có một loại mùi vị, ví dụ như khi một nữ nhân không ngửi được mùi vị trên cơ thể của một nam nhân, vậy chứng tỏ rằng nàng thích hắn.

" Ngươi sẽ không bắt ta cởi quần áo đấy chứ?" Người muốn chiếm tiện nghi của ta sao?" Đường Quả từ tư thế nằm úp sấp ở trên giường vùng lên nói.

Diệp Thu từ bên cạnh giường của Đường Quả đứng dậy. Thu châm dài ở trên tay lại. Sau đó cắm nó vào miếng vải trên hộp châm, cầm lấy hộp châm đi ra ngoài.

" Này, ngươi đi đâu vậy?" Đường Quả vội vã hỏi.

" Này... này... này... sao người lại đi vậy? Ta còn chưa nghĩ ra trung y làm thế nào mà có thể làm to ngực." Lâm Bảo Nhi vừa nhìn thấy Diệp Thu muốn đi. Nhanh chóng chạy đến cửa ngăn cản Diệp Thu lại, không cho hắn ra khỏi cửa.

" Ngươi có thể sỉ nhục ta. Nhưng xin đừng sỉ nhục chức nghiệp của ta." Diệp Thu hiên ngang lẫm liệt nói. " Người học y thuật tâm như phụ mẫu, ngươi coi người học y thuật như chúng ta là cái gì? Sắc lang muốn chiếm tiện nghi? ... Miệng nữ nhân các ngươi đều nói là như vậy. Là Bảo Nhi tìm ta, cũng không phải ta tìm ngươi."

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Quả căm phẫn, tư thế như muốn nhào tới liều mạng với hắn, Diệp Thu nhanh chóng giải thích: " Ngươi nghĩ ta nguyện ý làm loại điều trị này cho ngươi sao? Ngươi cho rằng thi triển thuật châm cứu dễ dàng lắm sao? Rất tổn thương nguyên khí. Nếu như không cởi áo ngủ ra ta châm cứu thế nào đây? Nếu không trước tiên cứ làm như vậy đi. Đợi đến lúc nào ta luyện được thu pháp phóng châm không cần nhìm ta sẽ trở lại giúp ngươi. Có thể đến lúc đó cái đó của người phát dục hoàn toàn rồi."

Dù sao đi chăng nữa hai con nhóc này cũng là người ngoài nghề. Diệp Thu tùy ý lừa dối cũng không sợ các nàng nhìn thấu. " Bất kể là ra tay châm vào huyệt vị nào độ nặng nhẹ đều rất được chú ý đến, nói không chừng hậu quả còn rất nghiêm trọng."

" A? Có phải rất nguy hiểm không?" Chiếc gối Đường Quả cầm trên tay vốn muốn ném Diệp Thu dừng lại hồi lâu, bị lời Diệp Thu nói dọa cho sợ hãi.

" Nguy hiểm là có. Làm gì có cái gì không nguy hiểm chứ? Uống nước cũng có thể nghẹn. Quên đi. Không trị là tốt nhất." Diệp Thu ôm hộp châm lại muốn đi.

Lâm Bảo Nhi nhào tới ôm lấy thắt lưng Diệp Thu. Một đôi thỏ ngọc hoạt bát đáng yêu ở trong lòng Diệp Thu nhảy nhảy nhót nhót.

" Không được, không cho ngươi đi."

" Cũng không phải làm ngươi to ngực, người vội cái gì?"

" Nhưng ta muốn nhìn thấy người làm cho chị Đường Đường to ngực. Chị Đường Đường mỗi ngày đều phải mặc áo lót có thêm miếng đệm. Hơn nữa mỗi ngày đều phải rời giường thật sớm tập yoga. Đau khổ lắm đó."

" Lâm Bảo Nhi. Ngươi cút ra ngoài cho ta." Cái gối trong tay Đường Quả cuối cùng cũng ném ra bên ngoài. Nhưng may mắn, lần này không phải là Diệp Thu, mà là nhắm vào Lâm Bảo Nhi.

" Cuối cùng là có muốn trị hay không? Thực ra cũng là do kinh mạch ở lá lách và gan của ngươi bị bế tắc mà thôi, chỉ cần khơi thông một chút là được. Còn loại vấn đề khí huyết không thông. Nếu là có người lấy tay... ta nói là ngươi trưởng thành yêu đương thì cũng có thể giải quyết vấn đề này." Diệp Thu cũng mất đi hứng thú chữa trị cho Đường Quả, vốn là còn muốn luyện tập kỹ năng châm cứu đã xao nhãng từ lâu. Chỉ là thấy Đường Quả kì kì kèo kèo. Cũng cảm thấy không có hứng thú.

" Chữa." Đưởng Quả đến bênh giường nằm xuống, nói rất quả quyết.

" Phải cởi áo ngủ đó."

" Cởi."

" Tay của ta có thể chạm vào lưng ngươi đó."

" Ngươi lề mề làm gì vậy? Bà hôm nay để mặc cho người chiếm tiện nghi."

"... . ."

Khi Trầm Mặc Nùng trở về, ở phòng khách cũng không có ai cả. Cửa của căn phòng nhỏ của Diệp Thu cũng mở ra, nhưng không có người ở bên trong.

" Lẽ nào đều đi hết ra ngoài? Sao ngay cả cửa cũng không khóa, quả thật là sơ ý." Trầm Mặc Nùng cởi chiếc áo khoác âu phục màu bạch ngân để ở cổ tay. Sau khi đi tới nhà bếp pha một cốc nước tranh, lúc này mới mệt mỏi tựa trên sô-pha để nghỉ ngơi.

Cũng không biết chú hai và thím hai trở lại báo cáo thế nào, người trong nhà vẫn giữ vững hôn sự giữa nàng và Bối Khắc Tùng, hơn nữa lúc này đây cũng không biết bọn họ đang muốn làm cái gì. Dĩ nhiên là ông nội tự thân gọi điện thoại đến cho mình. Tuy rằng có có ý bức bách mình đồng ý làm cháu dâu nhà họ Bối một cách rõ ràng. Nhưng vẫn khéo léo khuyên mình hai ngày nữa mình hãy quay về Tô Hàng thăm ông.

Ba ngày sau ông nội của Bối Khắc Tùng sẽ tổ chức tiệc mừng thọ. Ông nội bảo mình về lúc này, chắc chắn là có ý để mình đi dự tiệc.

Chuyện ở công ty cũng khiến cho mình đau cả đầu, mình rời khỏi gia tộc chính là rời khỏi mạng lưới ở Tô Hàng, một mình chạy đến Yến Kinh cái nơi vàng thau lẫn lộn này dốc sức làm việc. Tuy rằng giai đoạn trước chú Đường vì nàng đã ra tay giúp đỡ một ít. Thế nhưng với cá tính hiếu thắng của nàng. Lại không thích mọi chuyện đều dựa vào người khác.

Một nam nhân thành công phía sau nhất định phải có một nữ nhân không thành công, mà một nữ nhân thành công phía sau nhất định phỉa đứng một hàng dài những nam nhân thành công. Với nhan sắc của nàng mà nói thì ở loại địa phương như Yến Kinh này thực sự có danh tiếng. Một số ít người bối cảnh không cường đại cho mấy ngược lại đều biết mình biết ta. Sẽ không có chủ ý với nàng. Nhưng một số bạn hàng hợp tác làm ăn ở sau lưng bình thường cũng dùng một số từ khiếu khích để quấy rầy.

Sắp tới có một nhà công ty nhà đất muốn hợp tác. Nhưng khi các điều kiện đã được bàn bạc một cách thỏa đáng, tên tổng giám đốc hói đầu của đối phương lại kéo dài không chịu ký tên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trầm Mặc Nùng biết ý đồ của hắn, tuy rằng nàng không đề cập đến. Nhưng quy tắc ẩn bên trong *** thì bản thân cũng biết được một chút. Phái quản lý quan hệ xã hội của công ty đi qua đó, một thiếu phụ trung niên phong vận do tồn. Đã có không ít công ty được nàng kéo trở về, tuy rằng thủ đoạn không nói là quang minh chính đại gì. Những các công ty lớn khác đều làm như vậy. Hơn nữa bản thân nàng cũng không bài xích chuyện như vậy. Còn có thể nắm được những khoản phần trăm kếch xù.

Sau khi tiếp hắn một đêm. Thiếu phụ trung niên đùng đùng nổi giận đi tìm nàng, nói tên tổng giám đốc kia chính là một cầm thú. Vốn nói ngày hôm sau sẽ ký tên, không ngờ lại đổi ý. Còn muốn tìm Trầm Mặc Nùng tự mình qua đó nói chuyện với hắn.

Trầm Mặc Nùng cũng tức giận không thôi, hận không thể tháo chiếc giày cao gót cao tới bảy ly của mình đập vào đầu hắn. Bản thân nàng cũng trong sạch. Nhớ tới vẻ mặt hèn mọn như nhổ lông của đối phương. Lại có cảm giác buồn nôn. Tự nhiên là không muốn tự mình qua đó nói chuyện với hắn.

Hai chuyện phiền lòng này giải quyết không được, thân thể cũng ểu oải như nội tâm, vốn định nằm trên ghế sô-pha nghỉ ngơi một chút, lại sợ đang ngủ lại bị kinh động, liền mang theo áo khoác lên trên lầu.

Đi tới trước cửa phòng của mình trên lầu hai. Khi đang chuẩn bị mở cửa đi vào, nghe thấy bên gian phòng của Đường Quả có tiếng động khác thường. Nghiêng tai nghe ngóng. Bên trong có tiếng người nói chuyện, còn có giọng nói của nam nhân truyền ra, tỉ mỉ phân biệt một chút, nghe ra là giọng nói của Diệp Thu, Trầm Mặc Nùng lúc này mới yên tâ,. Người này tuy rằng lai lịch thần bị làm việc cũng lén lút, nhưng theo trực giác của nàng. Hắn không phải là một người xấu.

" Còn tưởng rằng đều đi hết. Không ngờ đều trốn ở trong phòng." Trầm Mặc Nùng mở cửa phòng. Những gì nhìn thấy khiến cho nàng trợn mắt há mồm.

Đầu Đường Quả đang vùi vào trong chăn bông. Trên người lại không mặc quần áo. Chiếc lưng trơn bóng trắng nõn lộ ra bên ngoài không khí. Mà Diệp Thu đang ngồi ở trên giường cắm cắm cái gì đó vào trên chiếc lưng trần của nàng. Lâm Bảo Nhi đang ngồi chồm hỗm ở một bên dáng dấp như một cô bé ngoan hiếu kỳ, đang nhìn đến nhập thần.

" Các ngươi đang làm gì?" Trầm Mặc Nùng chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên. Dưới sự phẫn nộ. Hét lớn.

Khi Diệp Thu đang chuẩn bị châm kim, đột nhiên bị người ta rống to như thế, tay liền trật đi không ít, chiếc châm dài thoáng cái liền đâm vào da thịt Đường Quả.

" A..." Đường Quả hét lên chói tai, tham âm cực kỳ thê thảm.

Trầm Mặc Nùng tiến đến. Đưa chiếc áo khoác trong tay phủ lên trên lưng Đường Quả. Sau đó lại kéo chăn che kín thực địa của Đường Quả, nhìn thấy Diệp Thu còn đang cầm chiếc châm đừng ở bên cạnh, mặt lạnh lùng nói với hắn: " Đi ra ngoài."

" Còn chưa xong mà."

" Đi ra ngoài."

Diệp Thu cười khổ không ngớt. Xem ra mình bị người ta hiểu lầm rồi, thấy nàng hiện giờ đang nổi giận, cũng không ngu mà đi giải thích với nàng, chờ một chút nữa nàng có thể biết được chân tướng sự thực ở trong miệng Đường Quả.

Thu dọn hộp châm thật tốt. Lại yên lặng đi ra ngoài.

Không biết chuyện gì đã xảy ra. Trầm Mặc Nùng đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác như bị lừa. Người có thân thể trong sạch thì cũng có tâm hồn trong sạch, mà việc bị người ta lừa dối là việc khó có thể chịu được. Uổng cho nàng đã tín nhiệm Diệp Thu như vậy, vậy mà cũng thừa dịp mình không có ở nhà mà chiếm tiện nghi của Đường Quả.

Con bé này cũng thật ngốc, sao lại có thể bị một tiểu tử ở vùng xa xôi hẻo lánh lừa chứ?

" Chị Mặc Nùng. Chị lớn tiếng như vậy để làm gì? Đau chết ta." Đường Quả vẻ mặt thống khổ nói.

" Câm miệng." Trầm Mặc Nùng quát một tiếng. " Mặc quần áo của em vào rồi xuống lầu."

Trầm Mặc Nùng cũng không quản phản ứng của Đường Quả, trừng mắt nhìn Lâm Bảo Nhi với vẻ mặt vộ tội ở bên cạnh. Trước hết phải ra ngoài. Nàng phải giám sát Diệp Thu, để phòng ngừa cầm thú này bỏ trốn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.