(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thực ra Yuri vẫn hơi sợ chết, dù sao mấy trăm năm qua bất tử, giờ có chán cái mạng này vẫn có hơi lưu luyến.
Y đi vào giáo đường, mái vòm cao chót vót, chạm trổ hoa văn, kính màu trên cửa sổ hình vòm tỏa ra ánh sáng như cầu vồng. Y tới trước thánh giá, hai tay đan lại, dùng thân thể huyết nhục nhưng không có linh hồn cầu nguyện với thần linh.
Y dựa theo trích dẫn thơ, cúi đầu, nhẹ giọng thì thầm: “Cầu người hướng nhìn về con, thương yêu con… Cầu người cứu con khỏi khổ đau…”
Tựa như kiêu ngạo đã biến mất, y nằm rạp dưới đất, cầu nguyện với chúa, chỉ hy vọng có thể được giải thoát, cặp da rơi trên mặt đất, khóa bấm bị tuột ra, con dao bạc thuận thế rơi xuống đất, phát ra âm thanh keng keng.
Nhưng không có gì cả, không có thánh quang, không có chúa, y chẳng cảm giác được gì cả. Y vẫn có thể cử động, có thể lên tiếng, có thể thấy rõ tất cả, y vẫn còn sống.
Yuri thất vọng nhìn cây thánh giá trước mắt, nghĩ linh tinh lẩm bẩm: “Quả nhiên internet chẳng đáng tin.”
Y tức giận đấm mạnh xuống đất, mặt sàn bị vỡ thành cái hố. Yuri sững sờ nhìn cái hố nhỏ mình vừa tạo ra, nhíu mày, tay thì đi tìm con dao của mình.
Không chút do dự, hai tay y vung lên, giơ cao hơi đầu, dưới ánh nhìn chăm chú của pho tượng chúa Jesus, đâm mạnh xuống.
Mũi dao bạc như mang theo gió, với tốc độ không ai bằng, quyết đoán không để ý bất cứ gì đâm thẳng vào lòng mình.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");