(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ nhà ga rời đi, Lâm Hiến tới khách sạn mình đã đặt từ trước.
Ngồi xe tới khách sạn, tới nơi đã là buổi tối, cả ngày anh gần như chưa ăn gì, giờ cũng chẳng đói bụng. Anh nằm lên giường, tâm tư hỗn loạn, suy nghĩ rất nhiều, chủ yếu là những chuyện trên con tàu màu xanh đấy.
Ngày mới, anh ra ngoài khách sạn, tùy tiện ăn vài thứ rồi bắt đầu một ngày tự do du lịch.
Anh biết một chút tiếng Nga nên không gặp khó khăn gì. Lâm Hiến tới Quảng trường Đỏ trước, rồi tới Điện Kremli, Nhà thờ Vasily Thăng Thiên, Bảo tàng lịch sử Quốc gia và Lăng Lenin. Một đường đi như vậy, trời xanh mây trắng tường hồng mái vòm, nhưng hết thảy không hề quen thuộc, bốn phía là những người bất đồng màu da, người đến người đi, anh từ từ dừng lại.
Du lịch đối với anh mà nói, mục đính ban đầu là giải thoát, nhưng hiện tại anh mới phát hiện ra mình bị trói buộc trong nó, từ lúc xuống tàu, từ lúc nói lời tạm biệt với Yuri, từ lúc biết chắc chắn không bao giờ gặp lại.
Thật đáng tiếc, tại điểm cuối của đời người lại là một chuỗi lửng lơ, làm anh khó chịu không thôi.
Anh muốn đi tìm Yuri, gặp lại y lần nữa, nói với y mấy câu, cuối cùng y muốn ích kỷ, muốn tùy hứng một lần.
Anh muốn nói với Yuri rằng, nếu như… Nếu như anh khỏe mạnh không bệnh tật, nếu anh có thể sống sót, liệu y có thể ở bên anh không?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");