(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đoàn tàu đến trạm cuối cùng, Lâm Hiến bỗng đứng lên, nhìn chằm chằm Yuri. Yuri xách hành lý của mình lên, đó là một chiếc túi da kiểu cũ, bên trong có một con dao bạc đâm vào tim hút máu vampire.
Đó là thứ y chuẩn bị cho bản thân, nếu cái nơi trong truyền thuyết ở St.Petersburg không tồn tại thì y phải tự kết thúc chính mình, hy vọng rằng không cần dùng đến nó, dù sao vampire bị dao bạc giết trông xấu đến buồn nôn.
“Yuri!”
Lâm Hiến không nhìn được lên tiếng, Yuri quay đầu lại. Đoàn tàu kéo còi mấy lần rồi chậm rãi dứng lại.
Y đứng lên, Lâm Hiến cũng nhanh chóng đi theo. Anh ngẩng đầu nhìn Yuri, trong lòng đang suy nghĩ đủ thứ, anh muốn giữ y lại, muốn tiếp tục đi cùng y, nhưng… anh không đủ tư cách, anh sắp chết rồi.
Vì vậy anh yên lặng.
Anh nhai đi nhai lại lời tỏ tình rồi nuốt nó xuống, nở nụ cười thoải mái. Anh nói với Yuri: “Du lịch vui vẻ nhé, tạm biệt.”
Yuri gật đầu, y để valy xuống, giơ hai tay khẽ ôm Lâm Hiến vào lòng, dùng ngữ điệu dịu dàng nhất, kề sát bên tai Lâm Hiến, nói: “Lâm Hiến, hẹn gặp lại.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");