(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày cuối cùng, tàu hỏa xanh lá đã tiến vào Châu Âu, dãy núi, đồng bằng, cây cối, từng tòa nhà bên nhau san sát. Khi đến Moskva đã là chiều muộn, mây xuống thấp, ánh nắng chiều chiếu lên mặt nước, làm kiến trúc hình vòm như dát lên một tầng hoàng kim.
Lâm Hiến nằm nhoài trước cửa sổ, ngơ ngác nhìn bầu trời, nhìn mặt nước, nhìn những kiến trúc ở Nga. Anh quay đầu lại, muốn gọi Yuri cũng tới lại thấy y đang dựa vào đầu giường.
Ánh sáng lờ mờ, y bị hoàng hôn bao bọc, lông mày ủ dột tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Trong lòng Lâm Hiến căng thẳng, anh đi tới chỗ Yuri, cúi đầu nhìn y. Yuri ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ngọc lục bảo của y là ánh nắng chiều, là Lâm Hiến, là lời từ biệt chuyến đi dài dằng dặc.
Thanh gươm lơ lửng trên đầu Lâm Hiến rốt cuộc vẫn rơi xuống, lưỡi gươm sắc bén, cắt nát anh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");