Căn Phòng Yên Tĩnh - Tịch Bát Gia Tử

Chương 5




Edior: Gà Trùm Chuồng

Beta: Gà Đệ

Mấy ngày gần đây, khuôn mặt Tiểu Lưu lúc nào cũng u buồn.

Từ sau khi đi biển về, cậu ta phát hiện ra, quan hệ của Tống Vi và Lâm Khoảnh dùng mắt thường cũng có thể thấy là thân mật hơn không ít.

Phần lớn thời gian, Tống Vi đều ngồi im lặng, Lâm Khoảnh sẽ chủ động ngồi xuống bên cạnh cô, cùng cô nói chuyện. Sau đó, Tống Vi sẽ mỉm cười với cậu.

Tiểu Lưu càng ngày càng thấy bất an, nếu còn tiếp tục như vậy thì nữ thần của cậu ta rất dễ bị Lâm Khoảnh câu hồn đoạt phách mất.

...

Đã lâu lắm rồi Tống Vi mới lại có cảm giác như đang yêu.

Còn là… Tình yêu thầm kín nữa.

Tuy rằng cô và Lâm Khoảnh vẫn chưa mở lời, nhưng trong lòng đã hiểu rõ, cũng vì thế mà chỉ còn thiếu một bước nữa thôi.

Lúc tám người ngồi ăn cơm cùng nhau, Lâm Khoảnh sẽ cố ý ngồi bên cạnh cô. Khuôn mặt làm bộ nghiêm túc nghe người khác nói chuyện, nhưng dưới gầm bàn, bàn tay lại lén lút nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Ban đầu Tống Vi vô cùng lo lắng, cố gắng giãy giụa vài lần nhưng lại không được. Cô trừng mắt lườm cậu một cái, nghiến răng nghiến lợi nói “buông tay”. Ai ngờ Lâm Khoảnh làm như không nghe thấy, còn cười cười nhìn cô.

Nắm tay cũng không mất đi tí thịt nào, hơn nữa có bàn che rồi, sẽ không bị phát hiện.

Sau vài lần như vậy, cuối cùng cô cũng thành thói quen.

Thỉnh thoảng còn trộm dùng ngón tay gãi vào lòng bàn tay của cậu.

Tất nhiên Lâm Khoảnh sẽ không bỏ qua cho cô, lén lút đưa tay lên eo cô, cù nhẹ.

Cô cố nhịn cười, không dám phát ra tiếng quá lớn, sợ bị người ta phát hiện.

...

Chương trình sắp quay xong rồi.

Trước ngày đóng máy, Lâm Khoảnh tìm một nơi mà ống kính không quay tới, nói bên tai cô:

“Quay xong rồi, có thể cho anh một thân phận được không?”

Hơi thở nóng ấm, ướt át phả vào tai Tống Vi khiến cơ thể cô run nhẹ, lông tơ ở tai cũng bị kích thích tới mức dựng lên.

“Thân phận gì cơ?” Tống Vi biết rồi mà còn hỏi.

“Bạn trai, bảo bối của em, anh đều thích. Hoặc là… chồng.”

Lâm Khoảnh nhìn chằm chằm mấy sợi lông tơ bên tai của cô, cười khẽ.

Tống Vi kinh ngạc.

Chồng…?

“Lâm Khoảnh… Quá nhanh rồi.”

Tống Vi nghiêng đầu nhìn cậu, ngoài dự liệu, đôi mắt cậu toát lên ánh sáng dịu dàng, kiên định lại mãnh liệt.

“Vậy thì anh sẽ chờ.”

Lâm Khoảnh cười, nói:

“Chỉ cần em chịu cho anh một thân phận là được.”

Tống Vi không nói rõ được cảm giác trong lòng mình lúc này là gì, chua chua, ngọt ngọt lại hơi căng.

“Em sẽ cho anh một thân phận trước, là bảo bối của em.”

Tống Vi nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, hai má đỏ bừng, đôi mắt như có sóng nước, cánh môi mím lại thẹn thùng.

Lâm Khoảnh áp chế suy nghĩ muốn đè cô ngay tại đây rồi dùng dục vòng nóng bỏng của mình tiến vào thân thể của cô. Cậu bước tới gần cô một bước, sau đó cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô.

Trong đầu nhớ tới phỏng vấn của Tống Vi. Cô nói cô thích yêu đương tuần tự, cho nên cậu mới cẩn thận, chậm rãi tới bên cạnh cô.

Cậu không dám quá gấp gáp.

Hiện tại, chỉ dám hôn lên trán cô mà thôi.

...

Ở [Căn phòng yên tĩnh] đêm cuối cùng.

Tám người chơi trò chơi, coi như lời tạm biệt dành cho [Căn phòng yên tĩnh].

Tám người đều khóc.

Nhưng nào ai biết được đó là diễn hay thật sự buồn bã đâu?

Sau khi Tống Vi âm thầm chúc Lâm Khoảnh ngủ ngon thì lập tức về phòng ngủ.

Bỗng nhiên, có một nhân viên công tác ngăn cô lại.

Khuôn mặt của nhân viên công tác kia tái nhợt, có vẻ rất lo lắng. Cậu ta nói với cô:

“Chị Vi, xin chào, em là fans của chị. Em muốn nói cho chị biết, buổi tối lúc chị ngủ tốt nhất đừng ngủ sâu quá.”

Cuối cùng, Tiểu Lưu cũng không nhịn được mà nhắc nhở Tống Vi.

Khi màn đêm buông xuống, hành động của Lâm Khoảnh đối với Tống Vi càng ngày càng quá đáng. Nhưng Tống Vi chẳng biết gì cả. Thậm chí quan hệ của hai người cũng càng ngày càng thân mật. Tiểu Lưu gấp tới nỗi tựa như con kiến bò trên chảo nóng vậy.

“Cậu có ý gì?”

Tống Vi khó hiểu, đối với lời nói của nhân viên công tác trước mặt, cô chẳng hiểu gì cả.

“Em…”

Tiểu Lưu khó lòng mở miệng. Vừa định nói gì đó thì cơ thể đột nhiên căng cứng, trong tầm mắt xuất hiện bóng dáng cao lớn của một người đàn ông.

Người đàn ông ban đêm làm ra những chuyện dâm loạn với Tống Vi.

Cách đó không xa, Lâm Khoảnh chăm chú nhìn hai người, sau đó cất bước đi tới gần hai người.

“… Chị Vi nghỉ ngơi thật tốt nhé.”

Tim Tiểu Lưu đập nhanh liên hồi, giọng nói hơi run rẩy. Nói xong câu này thì vội vàng chạy đi.

“Làm sao thế? Không phải em nói đi nghỉ ngơi à?”

Lâm Khoảnh nhìn bóng dáng chạy trốn của Tiểu Lưu, hỏi Tống Vi.

“Không biết… Nói cái gì cũng chẳng thể hiểu nổi.”

Tống Vi cũng nhìn về phía Tiểu Lưu.

“Nói cái gì…”

Lâm Khoảnh nhìn chằm chằm Tiểu Lưu, trong mắt là cảm xúc phức tạp.

“Không có gì.” Tống Vi tùy tiện trả lời, “Em đi ngủ đây, anh ngủ ngon nhé.”

“Ngủ ngon.” Vẻ mặt lâm Khoảnh thay đổi, trên mặt mang theo ý cười.

...

Sau khi Tống Vi rửa mặt xong thì yên tĩnh nằm lên giường, trong đầu nhớ tới lời khuyên kỳ quái của người kia. Thế nhưng tới hai giờ sáng rồi mà vẫn chưa ngủ được.

Bỗng nhiên, bên ngoài truyền tới tiếng rên rỉ kiều mị.

Là âm thanh mà phụ nữ phát ra khi làm tình.

Tiếng vang còn không nhỏ.

Tống Vi đỏ mặt. Từ lâu cô đã nghe thấy người khác nói đến chuyện Cảnh Dương và bạn gái của cậu ta sẽ làm tình ở đây. Cũng nghe bọn họ nói “sẽ quấy rầy người khác”, nhưng mà nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới… Sự quấy rầy này thật sự rất mãnh liệt.

Cô mở to hai mắt nhìn trần nhà.

Bên tai là tiếng rên rỉ đầy nhịp điệu, có cao có thấp, còn có tiếng người đàn ông khàn khàn nói “tiểu tao hóa*”.

[* Mọi người ạ, mình thật sự không biết nên để từ này như nào luôn ý. Nên mọi người góp ý nha, để mình sửa ấy. Iu <3]

Trời đụ… Trước đây cô ngủ như chết nên mới không bị đánh thức đúng không?

Những âm thanh ái muội cùng tiếng vang của cơ thể chạm vào nhau vang lên một thời gian cuối cùng kết thúc bằng tiếng thét chói tai của người phụ nữ và tiếng thở mạnh của người đàn ông.

[Căn phòng yên tĩnh] khôi phục lại sự yên tĩnh.

Tống Vi mở điện thoại để xem thời gian, đã là hai giờ rưỡi rồi.

Tiểu Vương và Tiểu Lưu lén lút ở sau gara của [Căn phòng yên tĩnh].

“Dừng lại.”

Tiểu Vương thở dài, tỏ vẻ thất vọng.

Tiểu Lưu ngây ngốc tại chỗ, một lúc sau mới phản ứng lại.

“Con mọe nó còn đứng đấy làm gì?”

Tiểu Vương vỗ đầu Tiểu Lưu, nói:

“Về đi ngủ đi.”

Anh ta cầm lấy một điếu thuốc và bật lửa, tàn thuốc màu đỏ lập lòe trong đêm tối.

“Ừ.”

Tiểu Lưu lên tiếng. Vốn dĩ cậu ra ở phòng điều khiển canh chừng cameras ở phòng của Tống Vi. Kết quả lại bị Tiểu Vương kéo tới đây, nói rằng muốn để cậu ta xem trò hay. Sau đó cậu ta tắt cameras rồi cùng anh ta trốn tới gara để nghe trộm góc tường nhà người khác.

“Ha ha, ** má, cậu nhìn cậu đi, cứng như vậy rồi à?”

Tiểu Vương ngậm một điều thuốc lá, lớn tiếng cười to.

“Cút.”

Tiểu Lưu đá Tiểu Vương, mắng:

“Tự nhìn lại mình đi!”

“Biết thế không đến nghe nữa, có dục vọng cũng chẳng có gái để làm.”

Tiểu Vương thở dài.

“Vậy mà anh còn kéo tôi tới để nghe!”

Tiểu Lưu hùng hổ rời đi, à là đi vào WC để giải quyết.

...

Rạng sáng, ba giờ, Tống Vi vừa chìm vào giấc ngủ.

Âm thanh triền miên của hai người kia lại vang lên, cùng lúc đó, cửa phòng của cô cũng lặng lẽ bị đẩy ra.

Lâm Khoảnh bị những âm thanh của phòng bên cạnh khiến cho dục vọng tăng vọt. Nhịn không nổi nên phải vào phòng của Tống Vi.

Thật ra, từ sau khi cô mở rộng cánh cửa trái tim cho cậu, đã có vài đêm cậu không có trộm tới phòng của cô.

Cậu lên giường của Tống Vi, hai chân đặt ở hai bên cơ thể cô, nhìn thẳng xuống cô.

Ánh trăng lành lạnh chiếu vào trong phòng, khiến cho khuôn mặt trắng nõn của Tống Vi càng thêm xinh đẹp.

Lâm Khoảnh nhìn chằm chằm cô rồi cười, dùng tay nhẹ nhàng phác họa đường nét khuôn mặt của cô:

“Đẹp quá.”

Tống Vi tỉnh.

Nhưng cô không dám mở mắt.

Ngay lúc Lâm Khoảnh vào phòng, cô đã bị tiếng rên rỉ cách vách làm cho tỉnh dậy. Khi Lâm Khoảnh nhìn cô từ trên xuống, cô hoảng loạn tới mức chân tay run rẩy.

Cậu đang sờ mặt cô sao?

Nhưng mà tại sao nửa đêm nửa hôm lại vào phòng cô chứ?

“Chị Vi, anh rất thích em. Dục vọng đối với em đã vượt qua sự kiểm soát của anh rồi. Mỗi ngày nhìn thấy em, anh chỉ muốn đè em dưới thân để điên cuồng làm em. Em nghe âm thanh của bọn họ một chút đi. Bao giờ chúng ta mới có thể giống như họ đây?”

Lâm Khoảnh nhẹ giọng nói, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.

“Nhưng mà em lại không thích như vậy. Em nói em muốn yêu đương theo kiểu thuận theo tự nhiên, từng bước từng bước một. Cho nên anh chỉ có thể chờ tới giờ này mà đến đây để trộm ngắm em mà thôi.”

Lâm Khoảnh vừa nói, vừa cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô.

Tốn Vi hiểu rồi, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.

“Hôn môi, được không?

Lâm Khoảnh thở dốc, hơi thở phả lên khuôn mặt cô.

Hàng lông mi của Tống Vi run nhẹ, trong lòng vừa hoảng loạn lại gấp gáp, nhưng vẫn không dám mở mắt.

Hôn môi.

“Em không nói gì thì anh coi như là em đồng ý rồi nhé.”

Khóe miệng Lâm Khoảnh là ý cười đắc ý. Cậu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nhưng lại không chịu rời đi, dịu dàng ngậm lấy môi cô nhấm nháp, lát sau lại dùng lưỡi phác họa cánh môi của cô.

Tống Vi cố nén tiếng rên rỉ sắp không giữ được.

Sao lại hôn môi trong khi cô còn đang trong trạng thái “hôn mê” chứ?

Lâm Khoảnh rời khỏi môi của cô.

Khi nhìn thấy cánh mũi đang hít thở dồn dập cùng với lồng ngực phập phồng, Lâm Khoảnh lộ ra nụ cười khó dò.

Vẫn còn nhịn được à? Cậu nghĩ, nhưng mà cậu không nhịn được nữa rồi.

Phòng của Cảnh Dương liên tục phát ra âm thanh kia. Tống Vi nghe được âm thanh ấy, hơn nữa còn đang có người áp sát vào cơ thể cô, khiến cho tim cô đập nhanh, máu trong người như thủy triều cuồn cuộn.

Lâm Khoảnh xuống khỏi người cô.

Sau đó… Nhấc chăn lên, cơ thể áp vào cơ thể cô.

Tuy rằng Tống Vi âm thầm chỉ trích Lâm Khoảnh, cơ mà cô cũng cảm thấy cho dù mình có thích thì cũng không nên quá đáng như vậy. Chỉ là dường như cô cũng có chút mong chờ chuyện mà cậu sắp làm. Vì vậy, hơi thở càng thêm dồn dập.

Lâm Khoảnh vẫn luôn mang theo ý cười, nhu tình trong mắt mềm như nước.

“Chị Vi, nghe bạn gái của Cảnh Dương rên, anh nóng quá, phía dưới cũng căng cứng rồi này.”

Lâm Khoảnh thấp giọng nói bên tai cô, còn dùng thứ đã cứng rắn ở bên dưới cọ vào đùi cô.

Thật sự rất cứng… Cách một lớp vải quần cũng có thể nơi đó của cậu vừa lớn lại vừa thô, hơn nữa còn vô cùng cứng.

Lâm Khoảnh giữ tư thế này, tiếp tục cọ cọ vào đùi của cô. Quần áo mùa hạ khá mỏng. Tống Vi theo bản năng mà tưởng tượng ra hình dạng của thứ kia.

Lâm Khoảnh thấp giọng rên rỉ bên tai cô, hơn nữa, cậu còn ngậm tai cô vào miệng mình.

Lỗ tai ướt.

Quần lót cũng ướt.

Tống Vi cố gắng giả bộ ngủ, nhưng tiếng hít thở càng ngày càng dồn dập.

Khóe miệng của Lâm Khoảnh khẽ cong lên. Cậu đưa tay nắm lấy tay cô, sau đó đặt bàn tay mềm mại ấy lên nơi đó của mình.

Tống Vi không ngừng đấu tranh tâm lý, cô nên tỉnh rồi, nếu không thì không biết sẽ còn gây ra chuyện gì nữa.

Còn đang suy nghĩ xem mình nên tỉnh hay không thì tay cô đã bị cậu bắt ấn vào gậy th*t rồi.

“Chị Vi, em sờ cho anh, anh thật sự rất khó chịu.”

Lâm Khoảnh nói chuyện với cô, tựa như cô hiện tại đang tỉnh táo vậy.

Cậu cởi quần của mình ra, lộ ra gậy th*t nóng bỏng. Bàn tay nhỏ nhắn khẽ giãy giụa, lại không phải là do cậu khống chế.

Tống Vi không dám tỉnh.

Trong tay là gậy th*t vừa to vừa nóng của cậu. Cậu nắm lấy tay cô, đặt lên thứ đó.

Cậu giữ tay cô, để cô nắm lấy dục vọng nóng bỏng của mình. Tống Vi không còn điều khiển tay mình được nữa rồi, chỉ có thể để cậu nắm tay rồi nắm lấy gậy th*t.

Tim Tống Vi đập nhanh liên hồi, huyệt nhỏ cũng đồng thời chảy ra mật dịch, dính vào quần lót.

Cô vuốt ve lên xuống gậy th*t của cậu.

Vẻ mặt Lâm Khoảnh vừa thống khổ lại vừa thoải mái. Máu toàn thân tựa như đang sôi sục, truyền thẳng lên đại não.

Tuy rằng việc an ủi này vẫn là do cậu làm chủ, nhưng cô đang tỉnh, cô cũng biết mình đang sờ gậy th*t của cậu. Ấy thế mà cô không ngăn cản, lại còn ngầm đồng ý cho cậu làm việc này.

Vì vậy, khiến cho cậu rất vui vẻ.

Vui vẻ muốn chết!

Bên tai là tiếng giường kêu cao thấp.

Còn có… Tiếng thở dần dần nặng nề của Tống Vi.

Cậu nắm tay cô, di chuyển xuống phía dưới, để cô chạm vào túi trứng của mình, rồi nhẹ nhàng xoa xoa.

Trong tay là thứ dúm dó gì đó, khiến cho Tống Vi chẳng biết nên làm gì cho phải. Cậu hướng dẫn cô xoa nắn, cô cũng làm theo động tác của cậu. Trong lòng vừa cảm thấy ngại ngùng lại vừa cảm thấy kích thích.

Lâm Khoảnh rên rỉ một tiếng bên tai cô, đồng thời, Tống Vi cảm nhận được chất lỏng đặc sệt trong tay do cậu bắn ra.

Cô bị bắn tới mức cơ thể run lên.

Ngón tay run rẩy, tinh dịch trong lòng bàn tay cô cũng chảy xuống.

Lâm Khoảnh hôn tai cô, nói:

“Bắn rồi, thật tuyệt.”

Sau đó, cậu đứng dậy, mặc lại quần áo rồi dùng giấy lau sạch cho cô.

Cậu nắm tay cô, nhẹ nhàng lau. Tiếp đó chỉnh lại góc chăn cho cô. Trước khi rời đi còn hôn môi cô, nói:

“Ngủ ngon, bảo bối của anh.”

Tống Vi chắc chắn cậu đã đi rồi mới dám mở mắt.

Cô nằm im không nhúc nhích, dường như hơi thở của cậu vẫn còn vấn vương nơi đây, trong chăn cũng vẫn còn hơi ấm của cậu.

Cô ngơ ngác nhìn trần nhà, sau đó giơ tay, nhìn bàn tay vừa bị cậu nắm…

Nhớ tới những chuyện cô vừa làm.

Ma xui quỷ khiến, cô đưa tay lên mũi, ngửi ngửi, có mùi tanh nhàn nhạt.

Cô lập tức đỏ mặt, đứng dậy cởi chiếc quần lót đã ướt đẫm, rồi mặc cái mới.

Trong đầu vẫn không ngừng nhớ tới tiếng rên rỉ của cậu, tiếng cậu lẩm bẩm, tiếng cậu kêu rên, tiếng cậu nói chuyện, cơ thể của cậu, gậy th*t của cậu. Còn cả cậu nắm lấy tay cô giúp cậu an ủi. Cậu cùng cô bước vào bể dục vọng…

Ngủ ngon, Lâm Khoảnh, bảo bối của em.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.