Căn Hộ Điên

Chương 5




Edit: Thỏ

Mùi gì vậy? Khó ngửi quá…

Ọe! Thật buồn nôn…

Dương Hân lảo đảo đứng dậy từ mặt đất, y cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.

Lạ thật? Vừa rồi y đã làm gì, tại sao lại không nhớ rõ?

Đầu rất đau, vừa vươn tay vỗ một cái thì cảm giác nhớp nháp lan tràn trên bàn tay, một mảng đỏ ối.

Không thể nào! Mình chảy máu?

Dương Hân ôm đầu, y hoảng loạn bước đến cửa nhà bếp, bởi vì y nghe được tiếng vang, hơn nữa mùi hương khó ngửi kia tỏa ra nồng nặc từ chỗ này.

“Mạc Thần, là anh sao? Anh đang làm g…”

Dương Hân thảng thốt nghẹn lời, cảnh tượng trước mắt y tựa như không thể tiếp thu vào não, thậm chí y muốn phủ nhận những thứ mình đã thấy.

Tử Linh tay chân lặt lìa nằm trên sàn nhà, nguyên liệu nấu vương vãi rơi xuống từ tủ lạnh, mà một thi thể trương phình có mùi hôi thối lại được nhét sâu bên trong.

“Không! Không! A a a a a……”

Điên cuồng gào thét, Dương Hân ngã phịch trên đất, y theo bản năng mà bò dậy. Nhưng ngay cả một chút sức lực đều không có, mùi hương tởm lợm tràn lên cuống họng khiến y nôn ra đầy sàn.

“Dương Hân, em sao vậy?” Giọng Mạc Thần vang lên, lọt vào tai Dương Hân khiến y càng thêm run rẩy, tựa như chú cá được vớt ra khỏi nước và vẫy vùng trong tuyệt vọng.

“Dọa em rồi ư, đáng thương quá. Nhưng không sao cả, ngủ một giấc thì sẽ tốt thôi, và ngày mai lại là một ngày đẹp.” Mạc Thần bước tới gần Dương Hân, khóe môi cong lên nét tươi cười ấm áp; nhưng đối với y, đó là một điệu cười quỷ ma đầy ghê tởm.

“Không! Không! Anh là ai?” Dương Hân gào to, cảm xúc trong lòng chỉ còn sót lại sự cực đoan và sợ hãi. “Đừng tới đây, đừng tới gần tôi!”

“Em đang nói linh tinh gì vậy? Ha ha, đồ ngốc này, có phải em sợ đến choáng váng rồi không? Anh là Mạc Thần đây, là Mạc Thần mà em yêu nhất!”

“Không phải! Anh không phải! Tránh xa tôi ra!”

“Nói gì đấy? Em không yêu anh sao? Nhưng anh rất yêu em mà.” Mạc Thần tiến thêm một bước thì Dương Hân lùi về sau một bước, thẳng đến khi bị dồn tới vách tường thì y mới dừng lại.

Khi biết người yêu mình đã chết rồi, Dương Hân cảm thấy lạnh run, thần trí trống rỗng. Y hoang mang tự hỏi liệu khung cảnh trước mắt có phải là mơ, không thì sao có thể xảy ra những chuyện gớm ghiếc như thế này?

Mạc Thần ơi… Anh chết… Anh đã chết… Anh trở thành một thi thể hôi thối và phình trương. Anh cứng đờ, xấu xí bị nhét trong tủ lạnh.

Nước mắt bất giác tuôn rơi, Dương Hân không biết vì đau lòng hay sợ hãi, khoang mũi vẫn còn đầy tràn mùi tanh tưởi  y vừa nôn, ánh đèn bỗng chớp tắt liên tục khiến xung quanh càng thêm khủng bố nhưng chất giọng Mạc Thần vẫn trầm thấp dễ nghe như vậy.

“Dương Hân, em là của tôi, của riêng tôi thôi. Tôi yêu em nhiều lắm, từ khoảnh khắc đầu tiên em bước chân vào nhà tôi đã mê đắm em rồi. Tôi hận thằng đàn ông đó, em biết không? Vì sao nó có thể ở trên người em muốn làm gì thì làm? Vì sao? Vì sao hả? Tôi không cho phép! Tôi không để chuyện đó tiếp tục xảy ra! Rốt cuộc tôi không thể nhẫn nại nhìn em cao trào dưới thân nó, em là của tôi, là của tôi!” Mạc Thần siết lấy chiếc cằm đang run rẩy kia và đặt lên môi một chiếc hôn sâu.

Ánh mắt điên cuồng, lời lẽ điên cuồng, hết thảy những gì đang hiện diện đều là quỷ quái.

Đẩy Mạc Thần ra khỏi người mình, Dương Hân lao về phía cửa muốn trốn, ngay cả giày cũng không kịp mang. Cho dù cố sức cạy mở thế nào thì then cửa làm bằng kim loại chắc chắn kia vẫn không lay động.

“Vô ích thôi Dương Hân, em đừng phí công nữa. Chỉ cần tôi không cho em rời đi, em đừng mong bước ra khỏi nhà nửa bước.” Mạc Thần bật cười giòn giã, tựa như hắn đang gặm nhấm sự sợ hãi của chú thỏ đang run lên.

“Tại sao? Tại sao không mở được?” Dương Hân đập rầm rầm vào cửa với hi vọng được hàng xóm chú ý.

“Thật là, đã bảo không mở được đâu, sao em không nghe lời tôi vậy?” Mạc Thần tiến lên một bước. “Em còn ồn thế này sẽ mang phiền phức cho chúng ta, em chỉ cần ngoan ngoãn ngủ một giấc, ngày mai mọi thứ đều sẽ ổn. Lại đây!” Mạc Thần vươn tay chờ đợi nhưng Dương Hân không mảy may lắng nghe, y vẫn nuôi ý định trốn thoát khỏi nơi này.

“Hừm, chịu thua em đấy.”

Đột nhiên Dương Hân cảm thấy chóng mặt. Không gian trước mắt dần trở nên điên cuồng, méo mó. Y muốn dụi mắt để nhìn rõ những thứ đang diễn ra nhưng không thể đưa tay lên. Bức tường đang dần rung chuyển, then cửa như bàn tay của ai đó, cảm giác bị hút chặt lấy đầy ghê tởm và ma quái.

“Ha ha, con heo lười của anh, mau ngủ đi. Ngủ rồi mơ giấc mơ đẹp và quên tất cả. Ngày mai mọi thứ sẽ quay lại như lúc đầu…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.