Cân Cả Thiên Hạ

Chương 163




Xuân Đức ở phía dưới khi thấy cả cái hang động ầm ầm sụp đổ, hắn dùng Mana Shield tạo một vòng bảo hộ quanh cơ thể, thấy vẫn còn chưa đủ hắn tạo luôn một cái kết giới mà bên trong cả thời gian lẫn không gian đều đứng yên.

Lại gần nơi được xác định là có Băng Thanh Tuyết Liên, Xuân Đức moi móc vài cục đá gần đó ra, thì thấy có một tiểu nhân toàn thân phát sáng, đứng bên trên một tòa tiểu liên nho nhỏ đang ở đó. thò tay chộp vào tiểu nhân kia Xuân Đức ngay lập tức tóm gọn được nó.

Không ngờ khi cái tiểu nhân kia bị bắt thì nó lại thu mình vào trong đài sen dưới chân, tạo thành một nụ sen phát ra ánh sáng lành lạnh. Cũng không có quá nhiều quan tâm, Xuân Đức ném bông sen kia bên trong không gian vong linh. Thấy cũng không còn cái gì nữa Xuân Đức đi theo đường cũ ra khỏi cái hang động.

.......

Khi bọn người Thanh Trúc bắt đầu lo lắng, đang suy nghĩ có hay không gọi ngươi giúp đỡ thì bọn họ thấy một bóng người không nhanh không chậm đi ra, đi xuyên qua đống hỗn loạn đất đá kia.

" Ngươi có lấy được không " Thanh Trúc nhanh chân chạy lại hỏi.

Xuân Đức liếc xéo nàng đạo " Người đã xấu lại còn tham, người như ngươi cả đời ở vậy thôi con à, anh đây lấy được rồi, cô em nghĩ anh đây là ai cơ chứ, mà ta cũng không quên phần của các ngươi đâu mà lo, ta cũng không tham mấy thứ như thế này ".

Nói xong Xuân Đức lấy ra một con dao nhỏ, tâm niệm động một cái bông sen kia lại hiện ra nhưng lần này kì lạ là không thấy đài sen đâu chỉ còn mỗi tiểu nhân, lúc này hắn mới quan sát kỹ hơn cái tiểu nhân kia cũng hơi khả ái đấy, nhưng khả ái cũng chả liên quan gì tới hắn,nhìn về phía mọi người Xuân Đức hỏi

" Cái này là Băng Thanh Tuyết Liên này, các ngươi lấy phần nào, chúng ta 6 người vậy phân ra mỗi người một bộ phận, ta lấy cái đầu, còn mấy người các ngươi bộ phận còn lại"

Xuân Đức đang tính hạ dao thì lập tức nghe được 2 tiếng như đại bác bắn cùng lúc vang lên

DỪNG TAY

Hai tỷ muội Thanh Trúc, Thanh Mai tiến lên một người đoạt con dao nhỏ trong tay Xuân Đức, một người đoạt trong tay hắn tiểu nhân kia. Thấy vậy Xuân Đức bất mãn đạo

" Này các ngươi ta nói rồi, tham thì có mức độ thôi, đừng có mà tham hết cả phần thiên hạ như vậy, cái này là ta kiếm được đấy tốn bao công sức, chia cho các ngươi đã là tốt lắm rồi, vậy mà các ngươi lại định chiếm đoạt một mình à ".

Thanh Trúc nhìn trong tay nàng người tí hon, rồi quay lại Xuân Đức tức giận đạo

" Ngươi ngốc sao? nếu ngươi chia tiểu tinh linh này ra thì nàng chết rồi còn đâu nữa mà có thể lấy được chỗ tốt gì nữa, mà ngươi làm sao có thể nhẫn tâm giết một tiểu tinh linh đáng yêu thế này cơ chứ ".

Mấy người bên cạnh cũng gật đầu phụ họa. Xuân Đức nghe vậy ngạc nhiên đạo

" Chứ không phải đem về nấu mà ăn sẽ hiệu quả hơn sao? ta cứ tưởng đem về nấu canh rồi uống cơ chứ. Ai biết đâu. Vậy bây giờ các ngươi tính chia thế nào đây, không chặt nó ra từng bộ phận thì chỉ có thể giật từng bộ phận thôi, để nguyên như vậy thì chia bằng niềm tin ".

Thanh Trúc có chút phát điên, tên này đúng là giết người cuồng mà rồi nên nhân cách méo mó, không cảm nhận được cái gì là xinh đẹp cần bảo vệ cả, chỉ có lợi ích là trên hết. Kiềm lại sự tức giận Thanh Trúc đạo

" Chỉ cần ngươi phát lời thề độc là ngươi không ăn nó thì ta sẽ nhường tiểu tinh linh trong tay ta lại cho ngươi".

" Tại sao ta phải thề? không ăn nó thì để mà làm cảnh à, vốn cái này là của ta mà ta mà không nói ra ai biết được nó bị ta lấy đi. Mà thôi cũng không phải là bảo vật kinh thiên động địa gì, chỉ là một bông sen thành hình mà thôi, ngươi thích thì cứ giữ lấy, nói lý với ngươi tốn năng lượng quá " Xuân Đức cảm thấy nên kết thúc cái cuộc cãi nhau không ý nghĩa này lại, cũng không phải là cái gì to tát.

Thanh Trúc thấy tên này tự dưng không tranh giành với nàng nữa cảm thấy bất ngờ, không dám chắc lắm nàng hỏi lại một lần nữa " Ngươi nói cho ta thật chứ".

" Thật, lại còn có thể lừa ngươi sao ".

" Vậy ta cảm ơn ngươi, mà bây giờ ngươi tính đi đâu ". Thanh Trúc thái độ lập tức thay đổi.

Xuân Đức nhìn trời một cái, hắn thở dài đạo " Còn có thể đi đâu, ở đây nằm ngủ cho mát, nơi ở của ta khi mới vào hôm nay bị một bà chằn phá hư rồi, bây giờ ta thành kẻ vô gia cư. Tiện thể ngày mai đi vào bên trong khu lịch luyện tông môn các ngươi đi săn ma thú cho vui".

" Hay ngươi tới chỗ của ta đi, nơi của ta có rất nhiều phòng" Thanh Mai rụt rè hướng Xuân Đức nói.

Mọi người mở to mắt ra mà nhìn, nhất là Thanh Trúc, nàng lại gần muội muội của mình lấy bàn tay lắc qua lắc lại trước mắt, rồi đưa tay lên trán muội muội xem có bị sốt không thì thấy vẫn bình thường, Thanh Trúc quan tâm hỏi " Muội muội ngươi bị sao lại thành ra thế này, tại sao lại để bệnh nặng ra thế này, hu hu, là tại tỷ không chăm sóc ngươi cẩn thận để ngươi ra nông nổi bây giờ".

Thanh Mai không hiểu tỷ tỷ tại sao lại nói như vậy khó hiểu hỏi lại " tỷ ta có bị sao đâu, tỷ nói gì kỳ cục quá ".

" Còn nói không sao, muội tại sao lại đi mời tên này về nơi mình ở, không may tên này nổi thú tính làm thịt muội lúc đó thì muội không thể tìm phu quân được nữa đâu, tỷ tỷ đang lo lắng cho an nguy của muội mà".

Xuân Đức bên cạnh thấy con hàng này lại bắt đầu thì không nương tình cho nàng ngay một phát vào đầu " Bớt hoang tưởng đi, mời ta còn chưa chắc đồng ý đây, đừng có ở đó mà suy diễn nữa, nếu ngươi lo cho muội muội của ngươi như vậy thì có thể mời ta về nơi của ngươi cũng được ".

" Ngươi nói cũng có lý, ngươi về chỗ của ta đi, ta trông trừng ngươi không cho ngươi làm bậy" Thanh Trúc bất ngờ nói một câu.

Mọi người "....."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.