Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1484: Đàm Phán Song Phương(1)




Đối với Lão Hắc lẫn Vô Địch thì thấy Vạn Ma Kiếp cũng chỉ là bình thường, bởi vì mấy lão ấy thấy nhiều rồi, trải qua nhiều rồi, kinh nghiệm đầy mình nên không lo nhưng hai người Hư Niệm Đế Quân cùng Hư Vô Đê Quân thì khác, bọn họ là người mới, là lần đầu đối mặt, không sợ mới là lạ đấy.

Hai người Hư Vô Đế Quân cùng Hư Niệm Đế Quân trầm tư suy nghĩ, thực ra bọn họ suy nghĩ cũng rất đơn giản, trước hết bảo trụ được một cái mạng lại nói, tiền tài vật chất có nhiều nhưng nếu bản thân chết đi cũng khác gì may áo cho người khác mặc đâu.

Vì vậy sau một lúc thì hai nàng liền nói:

“ Được, không thành vấn đề, yêu cầu của đạo hữu bọn ta chấp nhận, có điều chúng ta phải ký kết khế ước. Có như vậy bọn ta mới có thể tín nhiệm đạo hữu được.”

Xuân Đức nghe vậy thì gật gật đầu, hắn nói:

“ Không thành vấn đề, cái đó là điều tất nhiên.”

Tiếp sau đó ba người lâm thời ký kết khế ước, điều kiện, quy định rõ ràng, sau khi song phương kiểm tra không có vấn đề gì thì đều là vui vẻ nở nụ cười.

Ký kết khế ước xong thì Xuân Đức hỏi hai người Hư Vô Đế Quân cùng Hư Niệm Đế Quân:

“ Thời gian độ kiếp của hai vị là khi nào tới, để ta biết đường chuẩn bị.”

Hư Niệm Đế Quân nói:

“ Ta còn chưa đầy 30 năm nữa.”

Hư Vô Đế Quân nói:

“ Ta thì hơn 200 năm nữa là tới rồi.”

Xuân Đức nghe xong hai người nói thì khóe miệng lại có giật một hồi, hắn có chút bất đắc dĩ nói:

“ Thời gian còn dài như vậy thì hai vị lo cái gì, ta cứ tưởng vài hôm nữa các vị độ kiếp kia, à mà quên mất ta khác với hai vị.”

Nghe Xuân Đức nói vậy thì hai nữ tử có phần kinh ngạc, lúc này Hư Vô Đế Quân hỏi:

“ Đạo hữu nói như vậy là sao? Đạo hữu khác chúng ta cái gì.”

Xuân Đức nghe vậy thì bất đắc dĩ nhún nhún vai nói:

“ Cũng không có gì, ta được thiên địa ưu ái, cứ trăm năm một lần Tiểu Thiên Kiếp, năm trăm năm một lần Đại Thiên kiếp, một ngàn năm một lần Vạn kiếp, một vạn năm một lần Hạo Kiếp, một trăm ngàn năm một lần Sinh Tử Kiếp, triệu năm một lần Diệt Thế Kiếp.”

Hai nữ tử nghe vậy thì đều là ngây ngẩn cả người, Hư Vô Đế Quân lúc này có chút lắp bắp kinh hãi hỏi:

“ Làm sao thời gian lại rút ngắn gấp mười lần như vậy đạo hữu có độ kiếp qua không?”

Xuân Đức nhìn nàng như con ngốc, hắn nói:

“ Nếu không độ qua ta vẫn còn đứng đây nói chuyện được sao. Hỏi vậy mà cũng hỏi. Mà thôi nhiều lời vô ích, trước hết cứ mang bổn nguyên của vị ma tôn kia giao cho ta rồi lại tính tiếp.”

Hai nữ tử lúc này phản ứng lại. Hư Niệm Đế Quân nói:

“ Mời đạo hữu theo ta.”

Tiếp đó ba người đồng thời rời đi, trên đường đi thì Hư Niệm Đế Quân lại hỏi:

“ Không biết đạo hữu tên gì?”

Xuân Đức nghe vậy thì thuận miệng trả lời:

“ Vô Tà, còn hai người các ngươi tên gì?”

Nữ tử mặc hồng y nói:

“ Ta tên Vô Vô ngoại hiệu Hư Vô Đế Quân.”

Tiếp đó bạch y nữ tử cũng nói:

“ Ta tên Niệm Niệm ngoại hiệu Hư Niệm Đế Quân.”

Xuân Đức nghe xong cái tên này thì không khỏi nhíu mày, hắn có chút không quá xác định nói:

“ Làm sao ta giống như nghe qua tên của hai người các ngươi rồi ấy. À đúng rồi, quên mất cái tên tổ chức ra cái nơi thí luyện này có tên Vô Niệm Đế Quân, hóa ra là hai người các ngươi à.”

Vô Vô cùng Niệm Niệm nhìn nhau một cái, bọn họ cảm thấy vị Vô Tà đạo hữu này thật khác thường, lúc giết người thì thiện chiến vô cùng, lúc đàm phán thì nhanh nhạy hơn người, vì sao lúc bình thường lại trở nên ngốc ngốc thế này không biết. Có điều bọn họ cảm thấy vị Vô Tà đạo hữu này ngốc ngốc một chút mới dễ thương, bằng không cứ để hắn lúc nào cũng giống lúc giết người hay đám phàm thì hai người đều cảm thấy rất áp lực.

Vô Vô lúc này cười hỏi:

“ Không biết Vô Tà đạo hữu là người của thế lực nào?”

Xuân Đức vô tư nói:

“ Không thế lực nào cả, đi đây đi đó giết người sau đó bỏ chạy khắp nơi thôi, nói chung cuộc sống như vậy cũng có chút vui, có điều đám kia tu vi thấp quá, lúc ta quay đầu nhìn lại thì không thấy đám kia đâu nữa rồi. Lúc ta quay lại đi tìm bọn họ thì thấy bọn họ đều bị người giết chết.”

Xuân Đức lúc này là đang nói quàng nói xiên thôi, chứ hắn mặc dù thần kinh có không bình thường cũng không tới nỗi đi lung tung giết người sau đó bị người đuổi giết.

Hai người Vô Vô cùng Niệm Niệm nghe vậy thì cũng biết Xuân Đức là đang nói dối, có điều người ta không muốn nói thì bọn họ cũng không ép, dù sao ai cũng có bí mật riêng mà.

…..

Không qua bao lâu thì ba người rốt cuộc cũng đến nơi cần đến, có điều lúc đến nơi đây thì Xuân Đức không khỏi nhíu mày lại.

Hắn nhìn một quả trứng to đùng đang bốc cháy rừng rực trước mắt,Xuân Đức cảm giác được, trong quả trứng đang cất giấu một sinh vật cực kỳ đáng sợ, một loại lực lượng thần bí chậm rãi khuếch tán ra, một cỗ khí tức máu tanh đập vào mặt.

Xuân Đức kiến thức cũng coi như tạm được, hắn biết thứ mình cảm nhận được là lực lượng ẩn chứa trong huyết mạch sinh vật này. Tổ tiên nó trải qua vô số cuộc chiến, loại khí tức sát phạt này liền lưu truyền cho nó.

“ Hai người nói tới thứ kia chính là quả trứng này sao? Nó rõ ràng đang thai nghén sinh mệnh làm sao có thể là bổn nguyên gì đó được.”

Hai người Vô Vô cùng Niệm Niệm lúc này nhìn thấy quả trứng cũng đều là ngẩn người, Niệm Niệm lắc đầu nói:

“ Bọn ta không biết, thứ này lúc trước không phải như vậy?”

Đúng lúc này cả lão Hắc cùng Vô Địch đồng thời truyền âm nói:

“ Củ cải, mang nó vào trong thứ tốt à.”

Còn chưa đợi Xuân Đức động thủ thì không gian bên cạnh hắn một cái lỗ hổng không gian hiện ra, cùng lúc đó một cái cành cây của lão Hắc thò ra bên ngoài cuốn lấy quả trứng kia sau đó liền kéo vào bên trong không gian vong linh.

Dị biến bất ngờ như vậy khiến cho hai người Vô Vô cùng Niệm Niệm đồng thời cả kinh. Có điều ngay lúc này Xuân Đức lại nói:

“ Là bạn không phải địch.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.