Cẩm Y Ngọc Thực

Chương 4




Ta cúi người bò về phía sau, luống cuống tìm kiếm quần áo có thể còn sót lại.

Hôm nay ta phải ra khỏi phủ, ta phải vào cung, ta... ta phải trốn hắn, trời biết được chỉ nhất thời bốc đồng, gả cho hắn lại trở thành chuyện mất mạng.

Cửa đột nhiên bị người đẩy ra, ta vô thức quát: "Ai cho các ngươi vào đây——"

"Ta."

Ta bị một chữ nhẹ bẫng làm cho không dám động đậy, cẩn thận ngoảnh đầu lại.

Chỉ thấy Nghiêm Cẩn Ngọc một thân hắc y, sắc mặt như thường, bước chân vững vàng bước vào cửa, sau đó quay người bình tĩnh đóng cửa lại, vẻ trầm ổn điềm tĩnh này trái ngược hẳn với sự mạnh mẽ điên cuồng đêm qua.

Ta nức nở một tiếng, liều mạng chui vào dưới chăn, dùng chăn trùm kín mình ba lớp ngoài ba lớp trong, cố sức chui vào trong giường.

"Ngươi mau ra ngoài đi."

Ta rất sợ hắn thú tính nổi lên, một lần nữa đè ta xuống giường, hung hăng ức hiếp.

Nghiêm Cẩn Ngọc không để ý đến lời ta, đi thẳng đến bên giường, cúi người, đưa tay ra.

Ta tát hắn một cái: "Ngươi... ngươi muốn làm gì? Bản công chúa sẽ không để ngươi tùy ý làm bậy nữa!"

Hắn nói: "Vi thần sẽ chịu trách nhiệm với nàng."

Ta vén một góc chăn, lộ ra xương quai xanh với những dấu hôn dày đặc, mặt đỏ bừng quát: "Ngươi chịu trách nhiệm như thế này sao?"

Nói xong vô tình chạm vào một cái, đau đến rít lên: "Ngươi là chó hả! Sao lại cắn người!"

Ánh mắt Nghiêm Cẩn Ngọc thoáng hiện một tia u ám, thoáng qua rất nhanh, nhanh đến mức ta không thể nắm bắt được suy nghĩ của hắn, rồi lại trở về vẻ sâu thẳm tĩnh lặng như giếng cổ: "Công chúa, rượu là do thánh thượng ban."

Ta sững sờ, phụ hoàng?

Nhớ lại lúc ta xuất giá, khuôn mặt vui mừng đến mức "khóc" chỉ thiếu chút nữa là ngửa mặt lên trời cười lớn, ta thấy, phụ hoàng ta quả là có thể làm ra chuyện này.

Nhưng miệng không thể chịu thua: "Ai biết được không phải ngươi mượn rượu của hoàng thượng, bỏ thuốc vào? Ngươi... ngươi thật là đáng c h ế t!"

Nghiêm Cẩn Ngọc vén áo choàng, ngồi xuống mép giường, mặc kệ ta oán trách, kéo ta ra khỏi chăn, ta gào lên, vùng vẫy, né tránh, kêu cứu thảm thiết: "Cứu mạng... ăn thịt người rồi... Nghiêm Cẩn Ngọc ăn thịt người rồi..."

Cánh tay ta đập vào thành giường, nhanh chóng đỏ bừng.

"Trạm Trạm! Yên nào!" Nghiêm Cẩn Ngọc quát lạnh một tiếng, ta run rẩy, cắn môi, nước mắt lăn dài trên má.

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Cẩn Ngọc gọi tên ta. Hắn luôn bình tĩnh tự chủ, trước mặt mọi người gọi ta là công chúa, tự xưng là vi thần, giờ bị ta chọc giận, hai chữ Trạm Trạm cứ thế thốt ra, nghe... vô cùng thân mật.

Một góc khăn tay thò ra khỏi chăn, đặt trên đùi Nghiêm Cẩn Ngọc, mang theo hương thơm nồng nàn.

Đầu óc ta nhất thời choáng váng, m.á.u nóng dồn lên, chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi, nhớ lại đêm qua hắn không chút thương tiếc xé y phục của ta, chiếc khăn tay đỏ thẫm trong tay hắn bị vò thành một cục nhỏ, ta nức nở một tiếng, tay thò xuống dưới chăn lén mò đến một góc của khăn tay, muốn kéo lại.

Nghiêm Cẩn Ngọc cúi mắt xuống, khi ta sắp thành công, hắn nhẹ nhàng nắm lấy, không thèm ngẩng đầu lên, kéo ra khỏi chăn, ném xuống đất, hỏi: "Đau ở đâu?"

Ta nghi ngờ hắn cố ý!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.