Cẩm Y Ngọc Thực

Chương 37




Đêm ở Thông Châu, trong tiếng la hét và g i ế t chóc, trôi qua chậm rãi, xa xa trời đã sáng, xé tan những đám mây đen, tuyết đã rơi cả đêm, cuối cùng cũng ngừng.

Trạm dịch im ắng không một tiếng động, tất cả mọi người đều rất ăn ý không đến quấy rầy chúng ta.

Nghiêm Cẩn Ngọc nằm nghiêng ở phía ngoài giường, ta co ro trong vòng tay hắn, đau lòng vén áo, thay hắn thổi vết thương.

"Đau không?"

Nghiêm Cẩn Ngọc lắc đầu, giọng khàn khàn: "Trạm Trạm thổi là không đau nữa."

Hắn chạy đôn chạy đáo mấy ngày, rõ ràng không ngủ ngon, còn trải qua một trận chiến ác liệt, khó khăn lắm mới ổn định lại, lại bị ta chọc đến đau lòng muốn c h ế t, lúc này mới vừa tỉnh lại, một câu cũng không nói nhiều, chỉ biết nhìn ta chằm chằm, chỉ khi ta hỏi mới trả lời một câu, còn đâu dáng vẻ uy phong lẫm liệt.

Mắt ta cay xè, cẩn thận bôi thuốc cho hắn, oán trách: "Chàng là một văn thần, suốt ngày đánh đ.ấ.m g i ế t chóc, không ra thể thống gì cả."

Trước đây hắn không biết đã mắng ta như vậy bao nhiêu lần, giờ ta mắng lại, Nghiêm Cẩn Ngọc lại ôn hòa nhìn ta: "Công chúa dạy phải."

Hừ, lời này nghe thật thuận tai.

Ta kể cho hắn nghe chuyện của ta ở trạm dịch, khen cô bé thông minh tháo vát, muốn đưa nàng về kinh, Nghiêm Cẩn Ngọc chỉ lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng ngoan ngoãn phụ họa vài câu.

Mãi đến khi ta than thở lại phải làm phiền cô bé giặt chăn, Nghiêm Cẩn Ngọc mới lạnh mặt nói: "Bị Vương Niên đụng vào rồi, vứt đi đi."

Ta ra ngoài, ngược lại lại hình thành thói quen tiết kiệm: "Dù sao cũng là một tấm lòng của Mộ tướng quân, vứt đi không hợp lý."

Nghiêm Cẩn Ngọc lúc đầu không hiểu, sau đó hiểu ra điều gì đó, đột nhiên mặt đơ ra: "Nàng tưởng đồ là hắn tặng?"

Ta sững sờ: "Là cô bé nói——"

Đột nhiên dừng lại, lúc đó cô bé chỉ nói là "công tử" sai người đưa tới, ta vô thức cho rằng là Mộ tướng quân, nhìn lại Nghiêm Cẩn Ngọc đang ghen tuông mù quáng, đột nhiên hiểu ra.

Tên này thương ta, lại sợ ta từ chối ý tốt của hắn nên thừa lúc đêm tối lén lút chạy đến tặng đồ. Cô bé nào biết hắn, bên trái một công tử, bên phải một công tử, dù sao cũng là những nam nhân mà nàng không quen biết.

Ta cười tươi như hoa ngẩng đầu lên hôn nam nhân đang đánh đổ cả vò giấm này.

Hai người đã mấy ngày không gặp, lại cùng làm lành vui vẻ, nỗi nhớ nhung vừa chạm vào nhau đã trở nên vô cùng nồng nhiệt, má ta nóng bừng, đang định nói gì đó, bỗng ngửi thấy mùi xà phòng mới thay trên chăn, hơi nồng.

Ta nhíu mày, Nghiêm Cẩn Ngọc phát hiện có gì không ổn, căng thẳng nói: "Sao vậy?"

Ta xua tay ra hiệu hắn đừng lo lắng, sau đó chống người dậy, vượt qua hắn nằm sấp trên mép giường, ọe một tiếng nôn thốc nôn tháo.

Nghiêm Cẩn Ngọc bị ta làm cho sợ hết hồn, trời còn chưa sáng đã đi tìm đại phu.

Đại phu vừa bắt mạch, lông mày giãn ra, khóe miệng nhếch lên, vuốt râu dê lắc đầu lắc cổ nói: "Lão phu không chữa được bệnh này, báo cho người nhà, chuẩn bị chuyện vui đi."

Lời của lão già này nói ra khiến người ta hụt hơi, ta còn tưởng rằng phải chuẩn bị hậu sự, Nghiêm Cẩn Ngọc sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, mãi đến khi lão ta nói xong, hắn vẫn còn ngây người tại chỗ.

Cái đầu thông thạo mười tám loại mưu lược của hắn rõ ràng đã c h ế t máy, vẻ mặt lo lắng hỏi đại phu: "Còn ai có thể chữa được?"

Lão già lắc đầu: "Bệnh này, chín tháng sau, không cần thuốc cũng tự khỏi."

Nghiêm Cẩn Ngọc như bị sét đánh, ngây người tại chỗ, rất lâu sau mới tỉnh táo lại, đôi mắt sáng lấp lánh, chậm rãi chuyển sang người ta: "Trạm Trạm... Nàng..."

Cuối cùng hắn không còn là vẻ mặt cứng nhắc nữa, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên, ngây người tiến lên hai bước, muốn chạm vào nhưng lại không dám.

Ta nhẹ nhàng đá hắn một cái, khóe miệng không giấu được ý cười: "Đều tại chàng đấy, đứa nhỏ này đành phải chịu khổ theo ta về kinh thôi."

Nghiêm Cẩn Ngọc cẩn thận nâng chân ta lên, đặt vào trong chăn, rồi ngồi bên mép giường ôm ta, cẩn thận từng li từng tí, sợ làm ta vỡ tan: "Tại ta... Đều tại ta... Suýt nữa thì gây ra đại họa... Ta... Ta..."

Ta nhìn vẻ mặt lắp bắp của hắn, phì cười, chụt một cái vào má hắn: "Nghiêm Cẩn Ngọc!"

"Ừm?"

"Giờ ta là mẹ quý nhờ con, sau này chàng phải chiều ta."

"Được."

"Nghiêm Cẩn Ngọc, mặt chàng có đau không?"

"Vì sao lại hỏi vậy?"

"Lần đầu tiên chàng gặp ta, đã nói gì?"

[Không phải ai cũng phải chiều nàng.]

"Thần nói không sai mà, không phải tất cả mọi người nhưng sau này thần sẽ chiều công chúa."

"Nghiêm Cẩn Ngọc! Chàng cãi chày cãi cối!"

"Vi thần không dám..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.