(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi đưa người về, ngay cả một chút thời gian nghỉ ngơi Tề Vệ cũng không cho Nhâm Duy. Hắn kéo tên sát thủ bị đánh đến thảm thương, máu me be bét, tới trước mặt gả.
“Là ngươi tự mình nói, hay là ta giúp ngươi nói?”
Tề Vệ đứng trước mặt Nhâm Duy bị trói vào giá treo cổ, thờ ơ hỏi hỏi.
Nhưng Nhâm Duy là kẻ cứng miệng.
Tới bước này vẫn gắng gượng.
“Nói cái gì? Ngươi dám dụng tư hình!”
Tề Vệ có chút bội phục người này.
Chứng cứ phạm tội đã đặt trước mặt, còn có gì để chống chế?
“Bốn năm trước, ngõ Văn Hoa, Thường Văn và ngươi, miếu hoang?”
“Còn cần ta nhiều lời?”
Nhâm Duy không thừa nhận điều đó.
Tề Vệ cười, đá đá thích khách nằm sấp dưới chân: “Nào, ngươi nói lại chuyện gã giao cho ngươi đi.”
Thích khách kia vô lực, hiển nhiên đã bị giày vò mất nửa cái mạng, lúc này dưới sự yêu cầu của Tề Vệ cố gắng lên tiếng: “Sau khi Nhâm đại nhân nghe được từ chỗ Giả đại nhân tiến độ vụ án được hồi phục thì phái ta tùy cơ hành động, bí mật g/i/ế/t ngươi.”
Tề Vệ lần nữa hướng mắt về phía Nhâm Duy: “Không chột dạ, diệt khẩu ta làm gì?”
“Hừ, đây là ngươi vu oan giá họa, bảo hắn nói như vậy! Ta có động cơ gì để hại ngươi!”
Nhâm Duy không hổ là mệnh quan triều đình, tâm tính quả nhiên ít người sánh được.
Tề Vệ gật đầu, từ trong ngực lấy ra mảnh ngọc bội kia.
“Ngươi xem, đây là đồ của ngươi?”
Nhâm Duy nhìn thấy ngọc bội có khắc tên gã, trong lòng liền hoảng loạn.
Buổi tối Bốn năm trước, gã cùng Thường Văn từ Hoa Lâu uống say đi ra thì nhìn trúng một tiểu cô nương xinh đẹp đối diện.
Hai người hứng trí, quên mất cái gì gọi là lý trí.
Kéo người tới ngôi miếu hoang đổ nát kia, Nhâm Duy tiện tay cầm lấy lư hương trên bàn đập lên đầu cô nương kia.
Nhưng không ngờ dùng lực quá lớn, g/i/ế/t chết người.
Hai người hoảng hốt lúc này rượu cũng đã tỉnh, bất chấp mọi thứ, tìm một cái bao tải gần đó bỏ người vào đưa ra vùng ngoại ô chôn.
Sau đó gã mới phát hiện ngọc bội gã mang theo bên người không thấy nữa, thừa dịp không có ai quay lại tìm một chuyến nhưng lại không thấy.
Không dám lãng vãng ở đó nữa, sợ bị người khác nhìn thấy càng dễ dấy lên nghi ngờ, Nhâm Duy cũng vứt chuyện này ra sau đầu.
Nhưng hiện tại, ngọc bội kia ở trong tay Tề Vệ, mặt trên còn có khắc họ của gã.
Nhâm Duy vẫn cãi lại.
“Chẳng qua khắc cùng một họ, sao có thể nói là đồ của ta? Ta không nhận!”
“Ta cũng không định để ngươi nhận. Đến nhà ngươi tùy tiện tìm người làm việc hơn Bốn năm xác nhận, liền có kết quả. Cứ như vậy, ngươi còn không chịu nhận tội sao?”
Tề Vệ có chút bội phục gã.
“Ta không có gì để nói.”
Gã chính là lợn chết không sợ nước sôi, cho dù người khác có bày vật chứng trước mắt thì gã cũng không nhận.
Tề Vệ chịu phục, quay đầu nhìn Giả Phong bên cạnh.
“Ngươi đều thấy rồi, thật sự không có gì để nói sao?”
Hắn hỏi Giả Phong, kẻ được đưa đến trong sự bàng hoàng.
Nhâm Duy cũng thấy lạ, dẫn gã đến còn hiểu được, Tề Vệ mang Giả Phong đến để làm gì.
“Tề đại nhân, ta không hiểu ý của ngài…..…” Giả Phong không hiểu nói.
“Trình Phong, cho đến hiện giờ, thời cơ ngươi giải oan cho Cư Phượng đã đến rồi, còn muốn tiếp tục núp đằng sau sao?”
Một câu này, khiến mọi người trong hình phòng đều kinh ngạc.
Thời gian quay lại thời điểm hai người tra được manh mối trên đầu Nhâm Duy.
“Ta vẫn cảm thấy trong chuyện này có chút cổ quái không thể cởi bỏ.
Hôm nay có thể tra được vụ án này trên đầu Nhâm Duy, ít nhiều cũng nhờ tờ giấy bí ẩn kia cho chúng ta phương hướng.
Nhưng mà, người truyền tờ giấy này đến rốt cuộc có phải Trình Phong không, y làm thế nào có thể tra vào Vệ Sở, lại còn không ai biết.
Không giải được chuyện này, cả vụ án khó có thể sáng tỏ.”
Trâu Lan Thanh đau đầu nói.
Trước khi Tề Vệ xuất phát đến ngõ Văn Hoa đã nghĩ đến vấn đề này.
“Biết được tiến độ vụ án này chỉ có hai người.”
Một là Nhâm Duy, còn có người trung gian truyền tin Giả Phong.
Thời điểm ta nhận được giờ giấy này tuy rằng xung quanh không có ai, nhưng không lâu sau, Giả Phong này xuất hiện. Ta không nghĩ đây là trùng hợp.”
Hai người có đối tượng hoài nghi, lúc này cùng đi đến Hộ bộ tra xét hồ sơ hộ tịch của Giả Phong.
Quả nhiên, trên bản ghi chép cũng không chi tiết lắm, chỉ đại khái viết người này lập quân công trên chiến trường, sau đó được điều đến Bộ binh làm viên ngoại lang, về phần lúc trước y trải qua những gì, căn bản không có.
Giả Phong, Trình Phong, tuổi tác thậm chí còn tương xứng.
Nhiều chuyện trùng hợp như vậy, bọn họ không thể không hoài nghi hai người kỳ thật là cùng một người.
Mà lúc này, Giả Phong nghe xong câu hỏi của Tề Vệ thì dừng lại.
Thật lâu sau, y mới mở miệng: “Không sai, ta chính là Trình Phong!”
Xem ra đã nghĩ kĩ quan hệ lợi hại bên trong.
Trình Phong Năm năm trước bị thổ phỉ bắt cóc, sau đó trên đường bị áp giải không cẩn thận g/i/ế/t người, lại mượn được cơ hội chạy trốn.
Nhưng y đã g/i/ế/t người nên không dám về nhà, một mình chạy ra tiền tuyến trốn vụ án đẫm máu, mai danh ẩn tích, lại ngoài ý muốn lập được công trên chiến trường.
Ngày xưa là kẻ nhát gan, về sau lại rèn luyện trên chiến trường, không còn co đầu rụt cổ như vậy nữa, nhưng tính cách cẩn thận vẫn khắc vào xương cốt.
Ngày đó có chức quan quay về kinh, phản ứng đầu tiên của y là về nhà tìm phụ mẫu của mình cùng vị hôn thê Cư Phượng.
Nhưng không ngờ, ngày đó y trở về phụ mẫu không có nhà, sau đó y lại phát hiện Cư Phượng xảy ra chuyện không may không lâu sau khi y mất tích.
Chính vào thời điểm luống cuống, lại bị Lưu Doanh trong thôn nhìn thấy y đang đứng trong viện nhà Cư Phượng.
Cùng Lưu Doanh hàn huyên một lúc, Trình Phong mới biết chút chuyện.
Buổi tối Bốn năm trước, Lưu Doanh đặt bẫy săn thú ở ngoại ô, tình cờ nhìn thấy quá trình Cư Phượng bị hai người nam nhân chôn xác.
Nhưng Lưu Doanh sợ liên lụy đến mình, vẫn không dám nói ra.
Lần này thấy Trình Phong đã làm quan, hơn nữa còn thật sự thương nhớ Cư Phương, nên mới nói ra sự thật.
Để Lưu Doanh miêu tả lại hai kẻ kia một phen, Trình Phong phát hiện vậy mà lại là người quen, hơn nữa một trong hai còn vừa vặn là cấp trên của y, Nhâm Duy.
Trình Phong lúc đó lại không dám ra mặt.
Quan trường phức tạp, thật vất vả mới ngồi lên vị trí hiện tại, nếu y cam đảm cáo trạng cấp trên của mình, không chỉ không chắc chắn thành công, trái lại còn có thể khiến bản thân vào ngục.
Nói với Lưu Doanh bảo hắn tạm thời giữ bí mật việc này, Trình Phong cũng không quay về nhà nữa, ngược lại bắt đầu bày mưu giải oan cho vị hôn thê.
Dưới tình thế cấp bách, y nghĩ ra cách giả ma này.
Công khai chỗ giấu thi thể Cư Phượng khắp thiên hạ, làm cho việc này ồn ào náo động, như vậy quan phủ dưới áp lực cũng đành phải điều tra, mà lại không cần phải lộ rõ thân phận của mình.
Nhưng y không ngờ, Nhâm Duy biết được tin này sẽ có phản ứng lớn như vậy.
Nhâm Duy gọi Thường Văn đến, hai người trải qua chuyện đó không những không trở thành cùng hội cùng thuyền, mà còn luôn nghi kỵ nhau.
Nhâm Duy cũng không tin tưởng Thường Văn.
Nhược điểm duy nhất của gã, chính là Thường Văn.
Dù sao người thật sự g/i/ế/t người là gã, Thường Văn nhiều nhất chỉ là phạm tội đồng mưu.
Người lòng dạ bất an, tay lấm máu ấy nghĩ ra một kế sách một mũi tên trúng hai đích, nhân cơ hội tin đồn ma quái mà g/i/ế/t chết Thường Văn, lại thuận tiện đổ tội cho kẻ thù ẩn mặt kia.”
Cho dù quan phủ tra ra, cũng vừa hay thay gã bắt được người đứng phía sau, đến lúc đó gã lại tiện g/i/ế/t người diệt khẩu, vạn sự đại cát.
Sau đó, Trâu Thuận hoài nghi gã, cũng bị gã phái người g/i/ế/t chết.
Nhưng không nghĩ tới giữa đường lại xuất hiện một tên ngán đường là Tề Vệ, khiến gã hoàn toàn run lên.
Trình Phong thấy Thường Văn xảy ra chuyện đã đoán được là Nhâm Duy gây ra, nhưng y ở trong tối không tiện hành động, cho nên vẫn đợi cơ hội kéo Nhâm Duy xuống nước.
Mãi đến khi Tề Vệ tiếp nhận vụ án, mà Lưu Doanh đã từng gặp hai người báo cho y biết hai người vẫn luôn điều tra hành tung của y, Trình Phong mới nghĩ đến cách dùng giấy kia gợi ý vụ án cho hai người.
Nhưng chung quy vẫn bị tra ra thân phận.
Nhưng bây giờ, Nhâm Duy đã rõ ràng rơi vào đường cùng, y quả thật không cần lo lắng nhiều như vậy.
“Nhâm Duy, ta chính là vị hôn phu của cô nương năm đó ngươi hại chết, chuyện ngươi làm ta đều biết!”
Lời Trình Phong nói ra làm suy sụp cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Nhâm Duy, gã thật sự không ngờ người gã muốn tìm vẫn luôn ẩn nấp bên cạnh gã, hơn nữa chuyện này còn bị y nhìn ra.
Rốt cuộc gã không chống cự được nói ra sự thật.
Ba ngày sau, Tề Vệ bẩm báo vụ án Thường Văn mà hắn điều tra ra lên Thánh Thượng. Nhâm Duy trước sau hại chết ba mạng người, Tuyên Đức Hoàng Đế phán gã một tháng sau trảm đầu thị chúng ở ngọ môn!
Đến tận đây, mối thù của nghĩa phụ Trâu Lan Thanh rốt cuộc được báo.
Tề Vệ không thể chờ đợi được nữa, gấp gáp báo với phụ mẫu cô nương mình coi trọng, muốn đi cầu thân.
Hắn cũng biết, chuyện của Trâu Thuận không xong, Trâu Lan Thanh cũng không có tâm trạng nghĩ đến mấy chuyện này.
Hiện tại tâm nguyện của nàng đã xong, cũng nên nói chuyện của hai người.
“Trâu Lan Thanh, ta muốn lấy nàng!”
Tề Vệ lại bắt đầu không biết xấu hổ.
Trâu Lan Thanh đối diện nhìn hắn, thầm nói nào có ai nói trắng ra như vậy.
Lại nói không phải nàng đã sớm đáp ứng hắn rồi sao?
“Này, sao nàng không nói gì, không phải là muốn đổi ý chứ?”
Thấy nàng không phản ứng, Tề Vệ lại hỏi.
“Ai nha, được rồi, ta gả, chàng đừng nói nữa.”
Trâu Lan Thanh không chịu nổi hắn lặp đi lặp lại, mặt đều đỏ hết lên.
Tề Vệ đối diện nghe xong, miệng lặp tức kéo đến mang tai, hắn chính là cần câu này của nàng.
“Hắc hắc, kỳ thật ta đã nói với người trong nhà, mấy ngày nữa, nhà ta sẽ đưa bà mối đến cửa cầu hôn nàng, nàng chuẩn bị đi!”
Nói xong, Tề Vệ nhanh như chớp chạy mất, không biết lại đi làm cái gì.
Trâu Lan Thanh nhớ lại những chuyện đã trải qua trong thời gian này, cùng Tề Vệ đối nghịch cãi vã, đến giả làm phu thê, đến hiện tại, vậy mà phải bàn chuyện cưới gả, nhân sinh quả thật kỳ diệu.
Duyên phận, không thể tả.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");