Đào Dụ Ninh cảm thấy ba từ "yêu xa" này có thể so sánh với "xuống địa ngục", vừa lên tàu lửa cậu đã bắt đầu khóc than, vẫn luôn khóc than cho đến khi tới trường gặp bạn cùng phòng mới.
(*đất khách luyến mình đổi thành yêu xa nên chỉ có 2 từ thôi nhé)
Tất nhiên, sau khi nhìn thấy bàn cùng phòng cậu vẫn còn khóc than, chỉ có thể ưu phiền vượt qua nổi mất mát này.
Cậu không quen ngủ chung phòng với ai khác ngoài trừ Dư Hiện, luôn cảm thấy mình đang chạy trong tư thế trần truồng.
Cậu gọi điện cho Dư Hiện: "Vợ à, em muốn nghỉ học."
"Có thể có chút tiền đồ đi được không?" Dư Hiện cười cậu, "Là ai đã nói không hề ỷ lại anh một chút nào hử?"
"Em chưa có nói nghỉ học là vì anh." Đào Dụ Ninh hừ một cái, "Em thấy tinh thần của em chịu quá nhiều áp lực, cần phải về nhà điều chỉnh một chút."
"Anh nghĩ là do em quá trống trãi, chờ đến lúc gặp nhau để anh dọn dẹp cho em là được rồi."
"Vậy anh có đến hay không."
Nhưng bây giờ chỉ vừa mới khai giảng, làm sao Dư Hiện có thể vượt qua hơn nửa cái Trung Quốc để tìm cậu.
Khai giảng không bao lâu sẽ đến khoá huấn luyện quân sự, Đào Dụ Ninh vốn nghĩ mình sẽ bị hành hạ đến chết đi sống lại, cũng nghĩ mình sẽ không tìm được một người bạn tốt, kết quả, sau hai ngày huấn luyện, cậu đã vừa mắt được một bạn nam lớp kế bên.
Không phải là vừa mắt người ta ở chuyện kia, mà là ở phương diện kết bạn.
Hôm đó Đào Dụ Ninh viện cớ đi vệ sinh rồi chạy ra siêu thị mua kem ăn, vui vẻ ngồi xổm trước cửa siêu thị, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện ở đối diện cậu cũng có một nam sinh đang ngồi xổm liếm kem, cậu còn tưởng là mình đang soi gương.
Chỉ có điều đây là một khuôn mặt khác, hai người bọn họ nhìn không giống nhau.
Hai người quen nhau biết như vậy, nam sinh kia tên là Thiệu Tinh, qua mấy ngày sau, hai người bọn họ đã đối xử tốt với nhau như anh em ruột, Đào Dụ Ninh cho cậu ấy xem ảnh của Dư Hiện, cậu ấy cũng lén lút nói cho Đào Dụ Ninh biết mình đang thích một huấn luyện viên.
"Tớ muốn ngủ với anh ấy!"
Đào Dụ Ninh cười đến nổi nấc cục: "Dè dặt một chút đê!"
"Tớ hâm mộ cậu quá," Thiệu Tinh bĩu môi, "Cậu có thể ngủ với người cậu thích."
Cậu ấy vừa nói như thế, liền gợi lên nổi thương tâm trong lòng Đào Dụ Ninh.
Cũng đang ước ao đây này, đã hơn nửa tháng rồi tui vẫn chưa được gặp chồng tui, Đào Dụ Ninh cảm thấy thân thể mình đang bị gỉ sét, thật xấu hổ.
Tối hôm đó, Đào Dụ Ninh trốn vào chỗ hành lang vắng người gọi điện cho Dư Hiện, nói thật nhỏ: "Em muốn cái kia."
Bởi vậy, nửa đêm, khi mọi người đều đã đi ngủ, Đào Dụ Ninh trốn trong chăn thông qua giọng nói làm cái ấy với Dư Hiện, căng thẳng kích thích, nhưng cậu vẫn thấy khó khăn.
Yêu xa thật là khổ mà.
Tinh thần lẫn thể xác đều bị dày vò.
Ban đầu hai người có nói sau khi học quân sự xong Dư Hiện sẽ đến gặp Đào Dụ Ninh, kết quả, bên trường Dư Hiện đúng lúc gặp trục trặc, kế hoạch liền biến thành bọt biển tan vào trong nước.
Tâm trạng Đào Dụ Ninh khó chịu, cũng không thể vô cớ gây sự, đều là sinh viên đại học cả rồi, không thể cứ như thời trung học mà ăn vạ Dư Hiện.
Đột nhiên cảm thấy mình thật là hiểu chuyện, đúng là bạn giai tốt của Trung Quốc.
Hai người đều muốn đối phương, hơn nữa bởi vì xu hướng tính dục, nên những lúc gọi điện tâm tình ngọt ngào đến phát ói kia đều không thể bày ra bước mặt người khác, bạn học hỏi Dư Hiện người hôm nào cũng gọi điện nói chuyện thật lâu với hắn là ai, Dư Hiện nói là người yêu, đối phương ngạc nhiên: "Sao tớ lại nghe thấy tiếng của con trai?"
Dư Hiện cười: "Cậu đi chỗ khác chơi đi."
Hắn không phủ nhận người mình yêu là con trai, nhưng cũng không thể thản nhiên comeout với bạn học, hắn nghĩ, có lẽ hoàn cảnh này vẫn chưa thể chấp nhận được hắn.
Thời điểm đó hắn không thấy có gì khó chịu, người ta cũng không để ý nhiều như vậy, đại học vừa mới bắt đầu, vẫn chưa quen biết gì nhau, hắn không dám tùy tiện nói thẳng.
Tối hôm ấy Dư Hiện nói với Đào Dụ Ninh: "Không biết đời này chúng ta có chờ được ngày hợp pháp kết hôn đồng tính không?"
Nghe hắn nói một câu như vậy, mũi Đào Dụ Ninh liền cay: "Thì sao? Không hợp pháp thì anh sẽ không theo em nữa à?"
Dư Hiện cười cậu: "Có phải em bị ngốc không vậy?"
Không có Dư Hiện ở bên cạnh mỗi ngày trôi qua thật nhạt nhẽo, chỉ có một thú vui duy nhất là nghe Thiệu Tinh kể về chuyện của cậu ấy với huấn luyện viên.
Đào Dụ Ninh cũng rất hâm mộ Thiệu Tinh, nói muốn ngủ với huấn luyện viên thì có thể ngủ được thật, nghe đâu trước khi kết thúc quân kết một đêm thì hai người ngủ với nhau, ở chỗ bụi cây vắng người trong trường học, kích thích đến nổi Đào Dụ Ninh không thể tưởng tượng được.
Sau đó, hai người chính thức yêu nhau, bọn họ cũng giống như Đào Dụ Ninh, trở thành một cặp đôi yêu xa đáng thương trong quân đội.
"Dư Hiện, giao thừa anh có thể đến chỗ em không?" Đã đến cuối thu, hai người đã lâu rồi chưa gặp nhau.
Đào Dụ Ninh nhớ hắn, lại không dám nằng nặc đòi hắn tới, cũng không phải chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ đi qua chỗ hắn, nhưng Dư Hiện lại nói: "Xa lắm, tới đây em sẽ mệt."
Không phải Dư Hiện sợ Đào Dụ Ninh sẽ thấy bạn học của hắn, là vì hắn đau lòng.
Bọn họ còn là học sinh nghèo, ngàn dặm xa xôi đến gặp người yêu, không thể không biết ngại mà mở miệng xin tiền gia đình để mua vé máy bay, chỉ có thể tích góp tiền sinh hoạt ngồi tàu lửa, từ nam đến bắc hoặc là từ bắc đến nam, tàu lửa tới nơi cũng phải mất hai, ba ngày, cho dù là giường nằm, Dư Hiện vẫn sợ cậu sẽ mệt.
Đối xử với người mình thích, sao có thể cam lòng để cậu chịu khổ như vậy được.
"Cuối năm anh sẽ tới gặp em." Dư Hiện nói, "Cũng không thể để em một mình ở đó đón giao thừa được."
Đào Dụ Ninh chun chun mũi, đột nhiên cảm thấy ngày đó đang chạy đến.