Cẩm Vân Che, Mạch Thượng Sương

Quyển 1 - Chương 3




Chiêu Dương điện trang nghiêm lộng lẫy, hạc lô mạ vàng chính giữa điện thản nhiên tỏa mùi đàn hương, khói nhẹ phảng phất, tràn ngập trong không khí, mùi hương lan tỏa khắp điện.

Nguyễn Vô Song một thân quần áo lượt là, đầu cài trâm ngọc nạm vàng bước tới, theo bước hân, chuỗi xuyến ngọc trên búi tóc lại hơi hơi rung động. Nàng theo thị nữ, đi vào trong điện. Mặt ngoài tấm màn trong suốt thêu hình trăng lưỡi liềm, thị nữ đứng ngay ngắn xếp thành hai hàng, cụp mắt cúi đầu đứng đợi.

Vừa mới đứng ổn định, Mộc cô cô thân tín bên bác hoàng hậu đã xốc rèm đi ra, hướng nàng hành lễ, mỉm cười nói: “Nhị Vương phi, mời tiến vào. Hoàng hậu đang chờ ngài.” Nguyên bản Mộc cô cô chính là thị nữ trong Nguyễn phủ, năm đó theo đương kim Nguyễn hoàng hậu cùng của hồi môn vào phủ của Lục hoàng tử, sau lại theo Nguyễn hoàng hậu tiến cung, hiện tại đã là tổng quản của Chiêu Dương điện.

Sau rèm, mới chính thức là không gian sinh hoạt mỗi ngày của hoàng hậu, nhưng từ trước đến nay chỉ cho người thân cận tiếp kiến. Giờ phút này, Nguyễn hoàng hậu một thân đẹp đẽ cao quý ung dung ngồi ở trên cẩm tháp, bốn cung nữ đứng hai bên khẽ phất phất quạt lông. Thấy nàng tiến vào, khẽ vuốt cằm cười.

Nguyễn hoàng hậu khẽ khoát tay áo, nói: “Các ngươi đều đi xuống đi.” Mấy cung nữ cùng thị nữ vội ứng thanh”Dạ” , chỉnh tề nối đuôi nhau mà đi ra. Nguyễn Vô Song đến gần một chút, vội theo cung quy, cúi đầu hành lễ. Nguyễn hoàng hậu cười nói: “Miễn đi! Con là cháu ngoại của ta, miễn cho quy củ đó.”

Tự mình đi xuống khỏi cẩm tháp, đi đến không câu lệ cầm lấy hai tay của Vô Song: “Lại đây, cùng ta tâm sự!” Mới vừa ngồi xuống, Mộc cô cô tự mình bưng trà, đem điểm tâm lại. Đem ấm trà bằng sứ trắng nạm vàng cùng mấy cái chén nhỏ tinh sảo đặt chỉnh tề trên cẩm tháp, lúc này mới lui ra ngoài.

Nguyễn hoàng hậu bưng tách trà lên, ngón tay đeo móng ngoc thật dài nhẹ nhàng mà cầm lấy tách trà màu trắng, thổi thổi, thế mới tao nhã khẽ nhấp một ngụm, rồi mới nói: “Ở vương phủ đã quen chưa?” Vô Song nở nụ cười, trả lời: “Thưa bác, rất tốt ạ!” Cũng không có cái gì là quen hay không quen, chính là tập nhiều mà thành thôi, nhưng từ trước đến giờ vẫn là có Tôn bà vú cùng đám người hầu ra mặt. Nàng chỉ cần phân phó vài tiếng là được.

Nguyễn hoàng hậu lấy một miếng điểm tâm hình hoa cúc, đưa cho nàng, tâm trạng như không kìm nén nổi mà nói: “Vậy Triết nhi đối với con thế nào?” Gương mặt Vô Song có chút ửng đỏ, ảnh mắt lại lạnh nhạt mà nói: “Bác trong lòng tự nhiên hiểu rõ. Hắn đối với con thật sự rất tốt” . Nếu hắn muốn mượn thế lực của Nguyễn gia mà nói, tự nhiên sẽ đối với nàng ‘ngàn y trăm thuận’ thôi. Nhưng thành thân mới hơn một tháng, Bách Lý Hạo Triết mỗi ngày đều phải tham dự triều chính, hạ triều cũng là ở lại ngự thư phòng cùng Hoàng Thượng gặp đại thần bàn bạc. Thời gian ở chung của hai người, thật ra chủ yếu là buổi tối — cũng không thể nói rõ là tốt hay cái gìkhác. Mặt nàng lại càng đỏ lên.

Nguyễn hoàng hậu nhàn nhã uống trà, nói: “Vô Song, thành viên trong Nguyễn gia chúng ta cũng chỉ đơn bạc có mấy người. Bác từ trước đến nay vẫn luôn yêu thương mấy anh em con. Biết con lại khác, tính tình lạnh nhạt, cũng không hâm mộ vinh hoa phú quý. Với bản tính này của con, nếu tìm được một gia đình bình thường thì cũng là một loại phúc khí. Nhưng hiện giờ con đã gả cho Triết Nhi, tính tình này nếu không thay đổi, về sau sợ phải chịu nhiều khổ cực.” Một thân bà nuôi nấng Bách Lý Hạo Đình và Bách Lý hạo triết vẫn luôn đối xử bình đẳng, cũng không có nghĩ sau xa gì. Nhưng hiện giờ Vô Song đã gả cho Bách Lý Hạo Triết, lòng của bà chung quy vẫn là nghiêng sang một phía.

“Cho dù cả đời có làm Vương phi đi nữa, cũng khó đảm bảo Triết nhi không có một ngày sẽ nạp thiếp, nam nhân. . . . . . . . . . người nào lại không khát cầu thê hiền thiếp mĩ đâu! Nếu là sau này con ngồi vào vị trí của ai gia bây giờ, sẽ càng thêm hiểu được, chuyện hậu cung, không phải con nói không tranh, là có thể rời đâu. Những năm gần đây, ai gia cũng đã muốn đủ tu thân dưỡng tính, nhưng đám hồ tử kia vẫn cứ luôn gây sự” . Trong lòng Nguyễn Vô Song hiểu rõ, ‘hồ tử’ mà bác nàng nói đến kia chính là nhất phẩm Thục Phi – Mạnh Lệ Hoa. Mẹ đẻ của tứ hoàng tử. Từ khi bà ta sinh hạ hoàng tử, sau được sắc phong là là Thục phi, ở trong cung luôn tranh giành tình cảm với hoàng hậu.

Nàng vội khuyên giải an ủi nói: “Bác cần gì phải để ý tới bà ta đâu. Dù có được sủng ái đến cỡ nào, cũng là tới đỉnh điểm rồi.” Hoàng đế mấy năm nay thân mình từ từ suy nhược, đã bắt đầu không gần nữ sắc. Mặc dù Thục phi kia bản lĩnh có thông thiên tới đâu, cũng là phải chịu vắng vẻ mà thôi.

Nguyễn hoàng hậu thở dài, lạnh lùng mà nói: “Nguyên nhân đơn giản chính là ai gia không có sinh được hoàng tử. Những năm gần đây, bày đủ chiêu số, căn bản cũng chỉ muốn đẩy ai gia ra khỏi Chiêu Dương điện này mà thôi. Đấu nhiều vậy. . . . . . . . . bấy nhiêu năm, không phải ai gia vẫn vững vàng ngồi ở điện này sao? ’ Ai gia hiện giờ rất muốn nhìn xem, bằng bản lĩnh dụ dỗ của bản thân ả ta, sẽ nghĩ ra chiêu gì để đưa con mình lên ngồi vào ngôi vị thái tử đây?”

Chuyện tình hậu cung mịt mờ khó giải, Nguyễn Vô Song không thể nào khuyên nữa, chỉ có thể thản nhiên mà nói: “Cháu thấy dân chúng đều biết cô cô vốn là lương thục đức, mẫu nghi thiên hạ, dân chúng chịu ơn sau vô cùng kính yêu người. Đây là điều mà Thục phi có tranh như thế nào cũng không thể được. Vả lại, mấy chục năm nay, Thánh Thượng với bác vẫn là ân ái càng tăng, cũng không vì bác không sinh được hoàng tử mà gây xích mích. Mấy điểm này cho thấy, bác chính là người mà tất cả nữ nhân đều hâm mộ!” Nguyễn hoàng hậu lúc này mới thư thái, khẽ nở nụ cười.

Bỗng nhiên, nhớ tới chuyện gì đó, Nguyễn hoàng hậu quan sát nàng nửa ngày, ôn hòa mà nói: “Còn thì thế nào a? Cũng đã thành thân hơn một tháng rồi? Còn không có tin tức gì sao? Ai gia thấy thân hình so với trước có vẻ đẫy đà hơn chút!” Nguyễn Vô Song có chút ngẩn ngơ, nghĩ một lúc, nhịn không được mà sắc mặt trở lên trắng bệch. Sau một hồi lâu mới nhỏ nhẹ nói: “Bác. . . . .” ở trong mắt Nguyễn hoàng hậu, nàng đương nhiên là đang thẹn thùng, cười ôn nhu mà thay nàng vén những lọn tóc nhỏ, chân thành nói lời nhỏ nhẹ: “Song nhi, bác cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Vô luận là ở vương phủ hay là trong hậu cung này, con trai vẫn là điều quan trọng nhất.”

Ánh sáng – tỏa ra từ nến, từ trên giá cắm bằng ngọc ở bốn phía Lâm Hoa điện lan tỏa khắp nơi, đem cả cung điện phủ một màu hồng nhạt, ánh sáng tựa như ánh dương ban ngày. Ngày hôm đó là mùng 9 tháng 9, trong cung cử hành gia yến. Trong đại điện tầng tầng lớp lớp rèm vải sa tanh màu vàng, trên bàn tiệc trùng trùng điệp điệp chén ngọc.

Đồ ăn từng thứ từng thứ được người hầu trình lên. Tâm tư của nàng vẫn đang còn trong câu chuyện khi nói với bác, trong lòng có chút không yên, tiếng hoan hô nói cười bốn phía truyền đến, bay vọng khắp nơi. Thế nhưng càng làm cho nàng cảm thấy thêm khó chịu.

Bách Lý Hạo Triết nhìn thê tử của mình, đang cụp mi suy nghĩ, trâm ngọc theo động tác của nàng vướng dừng ở búi tóc bên cạnh, tựa như mang theo vô hạn phong tình. Bởi vì ngồi gần, hắn còn có thể mơ hồ ngửi được hương thơm trên thân thể của nàng, sâu kín mà nhẹ nhàng như mùi hương hoa nhài.

Hắn lấy vài món thức ăn, cầm lấy một bát canh tổ yến hoa cúc do cung nữ mang tới, đưa tới bàn tiệc trước mặt nàng, thấp giọng nói: “Ăn chút tổ yến” . Từ sẩm tối đến giờ, thấy nàng vẫn chưa dùng chút gì cả. Nguyễn Vô Song lúc này mới phản ứng lại, thật gần gũi quá. . . . . . . hướng hắn khẽ nở nụ cười. Chuỗi châu trên trâm theo động tác của nàng mà khẽ lướt qua mái tóc đen nhánh, dưới ánh sáng của nến – lung linh sáng ngời.

Nàng tiện tay gắp một món đồ ăn, mới vừa vào miệng, chỉ cảm thấy đầy miệng khó chịu, dạ dày một trận quay cuồng, giống như có thứ gì đó muốn ói ra. Nàng vội lấy tay che ngực, muốn ngừng nôn khan.

Bách Lý Hạo Triết vội dùng tay vỗ vỗ giúp nàng thuận khí, hỏi: “Làm sao vậy? Không thoải mái sao? Có muốn truyền thái y xem thử không?” Ngữ khí có chút dồn dập không thôi. Nàng hoãn lại nhịp thở gấp, lúc này mới nhìn xuống dưới, nói: “Không có gì, không cần truyền đến thái y. Chỉ là thịt dê này vị tanh quá.” Bách Lý Hạo Triết khoát tay áo gọi người hầu, phân phó nói: “Đem thịt dê này bưng xuống đi” . Người hầu vội nói “Dạ” rồi bưng đi xuống.

Ngày hôm sau, nàng ngủ cực muộn mới dậy, từ sáng sớm Bách Lý Hạo Triết đã vào Triều, mấy ngày nay là tiết khí cuối thu, người cũng buồn ngủ nhiều hơn chút. Một đầu tóc đen bóng thả dài, miễn cưỡng ngồi trước gương trang điểm. Trong gương đồng hé ra khuôn mặt như vui như phiền muộn, nàng nhìn chằm chằm một lúc lâu, thực sự thấy giống lời bác nói, đã đẫy đà lên một chút, cằm không còn thanh tú như xưa.

Đầu nghĩ ngợi một vòng, cuối cùng phân phó nói: “Mặc Lan, cho người đi thái y viện, mời Tô Khinh Hồng thái y đến phủ đệ một chuyến.” Mặc Lan lên tiếng, vội vàng phái hạ nhân đi mời. Mặc Trúc cùng Tôn bà vú đang chọn quần áo, nghe vậy liền đánh liều hỏi: “Tiểu thư, người thấy trong người có chỗ nào không thoải mái sao?” Nguyễn Vô Song nhìn lại gương, lại hướng bình hoa cúc tím, nói: “Không cần giúp ta cài trâm vàng đâu, thay bằng cây trâm ngọc đi!”

Tô Khinh Hồng rất nhanh liền có mặt. Theo dẫn dắt của thị nữ, xuyên qua phòng, vào tới nội thất. Tô Khinh Hồng vội ấn theo lễ tiết hành lễ: “Thần Tô Khinh Hồng xin thỉnh an Nhị Vương Phi” . Nguyễn Vô Song cách mấy tầng sa liêm, nói: “Tô thái y, miễn lễ!” Dứt lời, tay nhẹ nhàng đưa ra ngoài.

Tô Khinh Hồng đứng lên, cúi đầu đi tới bên giường, dùng sợ chỉ buộc lên cổ tay trắng lạnh như ngọc của nàng. Nội thất còn có hai thị nữ cùng bà vú, nhìn cách ăn mặc, địa vị tương ứng cũng không thấp. Nhìn kỹ, mới phát hiện nguyên lai là hạ nhân trong Nguyễn phủ. Những thị nữ khác đứng ở rất xa canh cửa. Bên trong lư hương mạ vàng, một làn lại một làn khói phơ phất. . . . . . .

Kỳ thật bên kia bếp lò chính là gỗ đàn hương, có tác dụng ổn định tinh thần. Nhưng Tô Khinh Hồng giờ phút này lại có chút tâm hoảng ý loạn, nội sam sau lưng đã ướt đẫm từ lâu.

Một lát sau, chỉ nghe thanh âm của Nguyễn Vô Song thản nhiên vang lên: “Thế nào? Tô thái y, bệnh của bổn Vương phi thật sự rất nghiêm trọng sao?” Tô Khinh Hồng vội vàng quỳ xuống tại chỗ, thưa dạ lắp bắp nói: “Vi thần. . . . . . . . . . . . Vi thần. . . . . .”

Chỉ cảm thấy sa liêm khẽ rung động, Vô Song đã xốc màn đi ra. Tô Khinh Hồng quỳ trên mặt đất, con mắt mơ hồ nhìn thấy làn váy xanh nhạt, theo bước chân của nàng mà nhẹ nhàng đong đưa. Vô Song gập thân đỡ Tô Khinh Hồng đứng lên, cười yếu ớt mà nói: “Tô bá bá, mau mời ngồi a. Người thật sự là muốn ta tổn thọ rồi. Hai nhà Tô – Nguyễn đã nhiều năm giao thiệp, người cùng phụ thân ta lại là bằng hữu nhiều năm, từ nhỏ đã nhìn thấy Vô Song lớn lên, cần gì phải hành đại lễ chứ?” Tô Khinh Hồng nói: “Thần không dám. Quân thần thật sự là có khác biệt!”

Vô Song cười cười, lơ đễnh hướng tới vú Tôn cùng đám người, khoát tay áo, ý bảo các nàng lui xuống. Lúc này nàng mới nói: “Tô bá bá, hiện tại không có người. Ngài có thể đem bệnh tình của ta nói cho ta biết không?”

Tô Khinh Hồng chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đầm đìa, hơi hơi ngẩng mặt, chỉ thấy một trong đôi con ngươi xinh đẹp của Nguyễn Vô Song đang nhìn chính mình. Vội cụp mi mắt xuống, cực hạ thấp giọng mà nói: “Nhị Vương Phi đã hoài thai. . . . . . . . . . . . với y thuật nông cạn của thần xem thấy. . . . . . . ứng với. . . . . . . . . . xác nhận là đã có thai hơn hai tháng.”

Không khí thực tĩnh, thực lặng, tĩnh mịch đến mức sởn cả gai ốc. Tựa hồ ngay cả tiếng gió thổi lá cây ngoài cửa sổ, phát ra thanh âm sàn sạt cũng có thể nghe rõ.

Trên đồ án chạm trổ có hình chim khách du xuân. Xuyên thấu qua chỗ chạm rỗng, có thể thấy được một phần vườn cúc sắp tàn, trắng, vàng, hồng, giống như cầu vồng sau cơn mưa, vải sa tanh nhiều màu, thanh u lịch sự tao nhã. Tô Khinh Hồng hơi hơi nâng mắt, thấy Nguyễn Vô Song chính là đưa lưng về phía hắn, một thân quần áo lụa là xanh nhạt mềm mại, tóc búi thành một lọn, dùng một chiếc trâm ngọc hình chim phượng cài lên, tựa như sương tuyết phủ quanh.

Thật lâu sau, Nguyễn Vô Song thấy thanh âm của mình thản nhiên vang lên: “Tô bá bá. Ngài khẳng định là lầm rồi. Bổn vương phi chính là mới vào cửa hỉ, mới hoài thai hơn một tháng mà thôi. Đúng không?”

Ngữ khí cực lạnh nhạt, nhưng nghe vào tai Tô Khinh Hồng lại như vang từ chốn mộ viên lạnh lẽo, vẫn là không khỏi rùng mình. Nhiều năm hành tẩu trong hoàng thân quốc thích, đều đã ít nhiều nghe được chút gièm pha bí ẩn đủ loại: “Vâng! Vâng! Là thần nghĩ sai rồi.” Vội vàng sửa sang lại y quan, lại hành đại lễ, nói: “Vi thần chúc mừng Nhị vương phi, chúc mừng nhị vương phi đã hoài thai hơn một tháng.”

Nguyễn Vô Song hô một tiếng lớn: “Người tới!” Mặc Trúc, Mặc Lan đã muốn đẩy cửa tiến vào. Vô Song phân phó: “Đưa mười đĩnh vàng lại đây!” Quay đầu hướng Tô Khinh Hồng ôn nhu nói: “Tô bá bá, về sau còn phải nhờ người hỗ trợ nhiều!” Tô Khinh Hồng vội đáp: “Được Nhị Vương Phi trọng dụng là may mắn của vi thần, dù là vượt thác xông vào lửa, vi thần cũng không từ nan.”

Vừa nhìn thấy Tô Khinh Hồng đi ra cửa, NguyễnVô Song đã ngã ngồi trên nhuyễn tháp, toàn thân không một tia khí lực. Lúc này quả nhiên đã đâm lao phải theo lao. Bỗng dưng hiện ra khuôn mặt Bách Lý Hạo Triết, tinh mi lãng mắt. Từ lúc thành thân hơn một tháng tới nay, hắn tuy rằng công vụ bận rộn, nhưng vẫn là ngày càng săn sóc. Tuy rằng trước hôn lễ chưa từng chân chính gặp mặt, nhưng hai người ở chung cũng coi như là tương kính như tân. Hiện giờ lại đến nông nỗi này —-

Vú Tôn bưng bát thuốc bổ, nhẹ nhàng đi tới, nói: “Tiểu thư, đây là thuốc bổ Tô thái y dặn uống!” Nàng nằm xuống, miễn cưỡng mà nói: “Để đó đi!” Xem ra Tô Khinh Hồng đã muốn thành tâm nguyện ý giúp nàng che giấu. Thu phục một người, phương pháp tốt nhất là tự thân tiết lộ bí mật cho hắn. Làm cho hắn hiểu thực rõ ràng, đã biết bí mật này, đã cùng chung một con đường, nếu không cùng thắng lợi chỉ có thể là ngươi chết ta mất mạng.

Loại chuyện mang thai này, thân là tổng quản thái y viện Tô Khinh Hồng chỉ cần dùng chút thủ đoạn, có thể đem một tháng che lấp dễ dàng. Đơn giản ông ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

Mà nếu ông ta dám đối nghịch với Nguyễn Vô Song nàng, không nhìn đến hai ca ca phò mã của nàng, phụ thân đang là tể tướng đương triều, cũng phải nhìn đến đương kim Nguyễn hoàng hậu cùng thế lực của Nguyễn gia. Tô Khinh Hồng từ trước đến nay là người thông minh, hắn sao lại không hiểu đạo lý này. Một chút liền thông thôi. Như vậy là đã cho Nguyễn Vô Song nàng một cái nhân tình. Nếu nàng đoán không sai mà nói, Tô Khinh Hồng hiện giờ đã đi tìm Nhị hoàng tử Bách Lý Hạo Triết cùng với thánh thượng và hoàng hậu chúc mừng. Thần tử thông minh luôn biết thức thời lúc nào nên làm gì lúc nào không nên làm cái gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.