Mị Cơ khẽ nhíu mày phượng không thể nhận ra, bước lên một bước, tàn nhẫn giờ tay lên: “Bốp!”
Bạt tay nặng nề rơi vào trên mặt cô gái vừa rồi còn bất mãn kia, mọi người bị dọa sợ, tất cả đều rụt đầu không dám lên tiếng, cô gái bị tát kia lấy tay bụm mặt không thể tin được nhìn vẻ mặt bình tịnh của Mị Cơ, không dám lên tiếng nữa, để mặc nước mắt rơi đầy trên gương mặt sưng đỏ.
Tưởng Niệm lấy tay khẽ che miệng, ánh mắt hồng hồng nhìn cô gái bị đánh kia, sau đó tức giận nhìn Mị Cơ: “Sao chị có thể đánh người?”
Mị Cơ kiêu ngạo phủi phủi tay, sau đó vẻ mặt chán ghét nhìn bàn tay từng đánh người: “Cô ta nên cảm thấy vinh hạnh, tôi dùng ‘tay’, chứ không dùng súng.”
Mọi người lần nữa như bị sét đánh, thiếu chút nữa chết người!
Có người cuồng vọng như vậy sao? Học ai vậy?
Bọn họ cũng muốn đến cúng bái.
Tưởng Niệm bị tức đến thở phì phò, cả người run rẩy, trừng to mắt nhưng cũng không thể làm được gì, liếc xéo Mị Cơ một cái, sau đó thật áy náy đi về phía nữ sinh bị đánh: “Thật xin lỗi! rất đau phải không? Tôi xem---“ nói xong liền muốn nhìn vết thương của cô ta một chút, lại bị cô gái dùng sức đẩy ra, còn không có lương tâm mắng: “Chết-đi!”
Tưởng Niệm không kịp đề phòng bị đẩy như vậy, lập tức ngã ngồi xuống ghế, kêu đau một tiếng: “A-“
Mị Cơ thấy thế, mặt càng thêm nghiêm lãnh, liền muốn ra tay dạy dỗ cô gái kia, lại bị Tưởng Niệm rống: “Chị còn ra tay!”
Duỗi tay về, nhìn bộ dạng quật cường của cô, tức giận trừng mình, hơi bật cười: “Sao? Cô không giận?”
Tưởng Niệm bĩu môi, ngượng ngùng nhìn thoáng qua mọi người giận mà không nói gì, cúi người: “Thật xin lỗi! gây phiền phức cho mọi người!” nói xong liền đi thẳng xuống xe.
Bởi vì cô biết nếu cô không xuống xe, Mị Cơ sẽ không dừng tay, chắc chắn anh cũng sẽ không---
Chờ Tưởng Niệm và Mị Cơ xuống xe, trong xe một mảnh yên tỉnh, ai cũng không dám lên tiếng, bởi vì vừa rồi bọn họ thấy rõ ràng sau lưng cô gái cao ngạo kia vắt…súng!
Tưởng Niệm đi phía trước Mị Cơ, nhưng lúc đến gần cửa xe, Mị Cơ hơi cúi đầu giúp cô mở cửa xe, Tưởng Niệm ngây ra một chút, không được tự nhiên nói một tiếng ‘cảm ơn’.
Mở cửa xe, Tưởng Niệm chỉ thấy Diêm Thương Tuyệt mất hứng, cực kì mất hứng tức giận trừng mắt cô, bất an nuốt một ngụm nước bọt: “Anh?”
Diêm Thương Tuyệt nghe cô kêu như vậy, càng thêm phẫn nộ, cô ấy đứng ở bên ngoài làm gì?
“Cô làm gì với anh? Vào!” dứt lời, vươn tay kéo, Tưởng Niệm liền đặt mình lên xe,
Tưởng Niệm ngầm mắng chết Diêm Thương Tuyệt, có cần lần nào cũng nói trắng trợn vậy không?
“Mị Cơ, về biệt thự.” Diêm Thương Tuyệt vẫn kéo tay Tưởng Niệm như trước, cho dù cô muốn giãy thoát.
“Em không muốn đến biệt thự.” Tưởng Niệm theo bản năng mở miệng, là biệt thự khiến cô sợ hãi kia sao? Cô không muốn đến!
Diêm Thương Tuyệt rất có thâm ý nhìn cô, nhìn gương mặt nhỏ nhắn có chút tái mét của cô, sắc mặt lập tức nhu hòa: “Được, không đến biệt thự, đến khách sạn.”
Đến khách sạn?! đến đó làm gì?
“Làm gì?” Tưởng Niệm bất an nhìn hắn, thân thể vô cùng tự nhiên dựa sát vào cửa.
Đêm đó làm, bây giờ cô còn đau, hắn còn muốn làm gì?
“Tiếp tục chuyện tối hôm trước của chúng ta.” Khóe môi nở nụ cười háo sắc, ánh mắt xấu xa nhìn Tưởng Niệm nhíu mày.
Tưởng Niệm vì lời hắn nói mà cả người căng thẳng, hít một hơi, tăng thêm can đàm nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Vô-sỉ, đêm đó chỉ là ngoài ý muốn, có lẻ là anh bỉ-ổi giở thủ đoạn, em sẽ không cho có cơ hội thứ hai, chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì đi.”
Cho dù trong lòng sợ chết, trong lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng mà cô vẫn muốn cảnh cáo hắn, dủ sao cũng không thể vì sợ hắn, liền để hắn giở trò lưu-manh!
“Chưa từng xảy ra chuyện gì? Vô sỉ? đê tiện? A---“ tay thả cô ra, Diêm Thương Tuyệt điều chỉnh dáng ngồi, đến gần cô, nói tiếp: “Tôi sẽ cho em biết, đàn ông bỉ---ổi---vô---sì thì rất có sức quyến rũ.”
Lời này, từng chữ từng câu chắc chắn như thế, hắn dựa vào cái gì mà cuồng vọng như thế?
Tưởng Niệm trợn mắt, khinh thường nhìn đoạn đưởng phía trước: “Em muốn xuống xe! Ngay ở phía trước---không! Ngay ở đây!”
“Tôi không nói, em có thể đi sao?” không quan tâm cô kêu gào, Diêm Thương Tuyệt càng đến gần cô, tham lam hít lấy hương thơm nhàn nhạt trên người cô, môi khe khẽ động.
Tưởng Niệm nhìn gương mặt anh tuấn phóng đại ở trước mặt, hắn vẫn mê người như vậy, chân sau lùi lùi, cho đến khi ‘rầm’, cái đầu đập vào cửa sổ xe, Tưởng Niệm đau đến có chút hoa mắt chóng mặt, thật là một ngày xui xẻo mà!
Đây là lần thứ mấy đập đầu rồi hả?
“Ngu ngốc!” Diêm Thương Tuyệt liếc cô một cái, nhưng trong mắt lại là vẻ dịu dàng, nắm lấy bả vai yếu ớt của cô, phát hiện cô thật sự rất gầy, từng chút lôi kéo về phía mình, nhẹ nhàng thay cô thổi: “Sau này ăn nhiều một chút, cả người không chỗ nào có thịt, sờ mó cũng không thoải mái.”
Tưởng Niệm suýt nữa bị sặc nước miếng chết, sao hắn lại như vậy chứ? Ăn cũng ăn rồi, sờ cũng sờ rồi, lại còn chê này chê nọ là muốn gì hả?
“Em muốn xuống xe.” Tưởng Niệm quay mặt đi không muốn tiếp tục cùng hắn dây dưa.
“Không được.” Diêm Thương Tuyệt lẳng lặng nhìn cô, một ngón tay gõ rất có tiết tấu trên chân dài của mình.
“Em nói em muốn xuống xe!” Giọng Tưởng Niệm có chút cao lên.
“Tôi nói không được!” Diêm Thương Tuyệt vẫn lẳng lặng nhìn cô.
“Em nói em muốn xuống xe!” Tưởng Niệm gào lớn, vẻ mặt hung dữ nhìn hắn, ngực nhấp nhô, hiển nhiên là tức giận rồi.
Diêm Thương Tuyệt thưởng thức bộ ngực nhấp nhô của cô, trong mắt lóe lên tia sáng dục-vọng, chẳng phải trước giờ hắn luôn muốn đè ấn điểm ngảy động đó sao, vì thế vươn tay, ở trước ngực Tưởng Niệm, xoa mạnh một cái.
Cảm giác vô cùng thoải mái từ lòng bàn tay nhanh chóng truyền đến các giác quan toàn thân, Diêm Thương Tuyệt cầm lấy nơi đẩy đà của Tưởng Niệm. mạnh mẽ xoa nắn, dáng vẻ thật hưởng thụ.
“A---“ trên ngực đau đớn, Tưởng Niệm giận dữ muốn gạt bàn tay trên ngực ra, nhưng hắn không động đậy chút nào, Tưởng Niệm dùng sức hơn nữa muốn đẩy hắn ra, lại vẫn chỉ là uổng công, tàn nhẫn quyết tâm, nhào đến sau tai Diêm Thương Tuyệt, cắn mạnh, Diêm Thương Tuyệt hít một ngụm khí lạnh, một tay chạm lên nơi bị cô cắn, một tay vẫn nắm lấy ngực của cô, lại dùng sức bóp một cái trả thù, Tưởng Niệm cũng không yếu thế, gắt gao cấu chặt tay hắn.
Hai người liền như vậy trừng mắt lẫn nhau, ai cũng không muốn bại trận, được một lúc sau, Diêm Thương Tuyệt rút tay về, căm tức quát: “Em là chó à? Còn cắn người, tôi mắc bệnh chó dại thì làm sao bây giờ?”
Tưởng Niệm cảm thấy hắn buông tay, liền lấy tay xoa xoa bộ ngực thật đau, không phục liếc xéo hắn một cái: “Chú cũng từng bị em cắn, sao chú ấy không nhiễm bệnh?”
Nói xong liền cảm thấy trong xe nhanh chóng lạnh lên, cánh tay xoa ngực nổi cả da gà, lại cảm thấy có một loại cảm giác áp bức vô hình kéo về phía mình, vừa mới quay đầu, liền không hẹn mà gặp môi của Diêm Thương Tuyệt.
Diêm Thương Tuyệt tức giận giày xéo cánh môi cô, không ngừng quay đầu, giam giữ Tưởng Niệm, để không thể nhúc nhích, chỉ có thể đón nhận.
Chiếc lưỡi linh hoạt chạm lên cánh môi cô, khiến cô rùng mình.
Tưởng Niệm bắt đầu điên cuồng giãy giụa, không cho hắn có cơ hội tiến vào.
Cô đã nói mà, hắn chỉ biết giở trò-lưu-manh---
Diêm Thương Tuyệt liều mạng giữ lấy cô, thấy dáng vẻ quật cường của cô, dần dần buông cô ra: “Nói cho tôi biết, em-cắn-anh-ta-ở-đâu?”
Tưởng Niệm không nói tiếng nào, chỉ há miệng thở dốc, mắt sáng tích đầy nước mắt, chỉ một cái chớp mắt sẽ rơi xuống. nhưng cô chỉ luôn trừng mắt, chính là không chớp mắt, hành động ngây thơ buồn cười này làm cho tâm tình vốn buồn bực của Diêm Thương Tuyệt tốt lên, dùng sức ‘chụt’ lên miệng nhỏ vểnh lên của cô một cái, lệp tức nói với Mị Cơ: “Đến công ty.”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì, em không muốn đến công ty, em không muốn ở cùng với anh.” Tưởng Niệm đến gần hắn, hung hăn nện lên ngực hắn, meng theo nức nở nói.
“Em còn lộn xộn nữa, tôi liền-muốn-em-ở đây, tin không?” Diêm Thương Tuyệt không kiên nhẫn bắt lấy cánh tay nhỏ làm bừa của cô, lớn tiếng quát.
Hiện tại ở trong lòng hắn đều là lửa, tốt nhất cô không nên chọc tức hắn.
Cô cắn người đàn ông khác? Sao cô dám đụng chạm da thịt với người đàn ông khác?
Tưởng Niệm bị hắn rống liền bất động, mở to hai mắt nhìn hắn, chớp mắt vài cái, hít hít mũi, lau sạch nước mắt, nghiên người, không để ý đến hắn.
Chẳng phải cô cũng hết cách với hắn sao?
Mị Cơ ngồi ở phía trước lái xe, đương nhiên biết bọn họ đang làm gì, nhếch môi, sắc mặt vẫn rét lạnh như trước.
Hai người trên xe đều dỗi không nói lời nào, xe cũng nhanh chóng chạy đến tần hầm gara của Diêm thị, Mị Cơ dừng xe xong, liền làm tròn bổn phận xuống xe mở cửa xe thay Diêm Thương Tuyệt.
Diêm Thương Tuyệt nhìn thoáng qua Tưởng Niệm còn đang tức giận, thở dài một hơi liền nắm tay cô, “Buông ra, tự em đi.”
Tưởng Niệm bỏ tay hắn ra, tự mình mở cửa xe đi xuống.
“Phụ nữ không có đầu óc.” Diêm Thương Tuyệt lạnh lùng trách mắng nói.
“Đàn ông mưu mô.” Tưởng Niệm cũng không chịu thua đáp lại một câu.
Diêm Thương Tuyệt nghe cô nói lảm nhảm, liền dừng bước, quay đầu, nhìn chằm chằm cô hiếu kì, hai mắt tản ra khí lạnh: “Nói gì?”
Tưởng Niệm giật mình, cả người đứng thắng, ho một tiếng: “Có gì đâu! Chẳng nói gì cả.”
Vẻ không tin xoay chuyển trên mặt Diêm Thương Tuyệt giây lát, sau lại nhìn về phía Mị Cơ đi sau lưng Tưởng Niệm: “Cô ấy nói gì?”
“Tổng giám đốc, tiểu thư nói ‘đàn ông mưu mô’.” Mị Cơ cúi đầu, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt, nhưng không ai phát hiện.
Diêm Thương Tuyệt liền đứng tại đó, lạnh lùng nhìn Tưởng Niệm, Tưởng Niệm thấy hắn bất động, bản thân mình cũng không dám động, bất an đứng tại chỗ, một lúc sau mới nghe hắn nói một câu: “Mau lên.”
Sau đó nhanh chóng đi về phía thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc: “Còn không vào.”
Lại còn gầm nhẹ…
Đáng chết ! đáng chết !
Tưởng Niệm chỉ có thể thầm mắng trong lòng, đi theo hắn tiến vào thang máy, nhìn bên trong chỉ có hai người bọn họ, cô có chút không được tự nhiên, đôi tay khoanh lại…
“Dinh---“ Thang máy đến thẳng văn phòng Tổng giám đốc.
Diêm Thương Tuyệt uy nghiêm bước vào, theo sau là Tưởng Niệm rụt rè sợ hãi, mọi người nhìn thấy Tổng giám đốc, theo thói quen cúi đầu khom lưng nói: “Chào Tổng giám đốc!”
“Gọi giám đốc Tô lên đây.” Diêm Thương Tuyệt đưa mắt nhìn Tưởng Niệm như đi vào cõi thần tiên, có chút tức giận nói với thư kí đi theo phía sau lưng.