Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Chương 82




Lời của cô khiến cả người An Nguyệt Lê chấn động, cô nói chuyện đây là của cô? Cô nói không cần hắn lo?

Cô có biết hắn lo cho cô mười năm, còn muốn lo tiếp nữa, thậm chí muốn lo cho cô, cả đời!!!

Cô có biết lời của cô tổn thương hắn, rất sâu rất sâu---

Nhìn thân thể An Nguyệt Lệ hoảng loạn lắc lư, Tưởng Niệm dường như cũng ý thức được lời của mình có chút nặng, trách miệng nhưng vẫn cúi đầu như cũ, áy náy nói một tiếng: “Thật xin lỗi.”

An Nguyệt Lê không cho là đúng cười to, ánh mắt hồng hồng, nhưng vẫn không bù được điểm đau đớn đó trong lòng: “Ha ha ha~” An Nguyệt Lê cười đến mặt cũng có chút co giật, chất lỏng trong mắt chậm chạp không có chảy xuống: “Là anh xen vào chuyện người khác.”

Nói xong liền lung la lung lay lên lầu, Tưởng Niệm đứng đó nhìn cảnh hắn cô đơn, khó chịu vô cùng, cô biết mình một đêm không về, hắn nhất định sẽ như nổi điên mà tìm mình, thật ra cô rất muốn hỏi hắn, ăn cơm chưa?

Nhưng mà có thể sao? Thân phận bọn họ bây giờ gượng-gạo như thế, cô hỏi thế nào chứ?

Nếu phải rời khỏi cũng đừng tiếc nuối, nếu cô thật sự hỏi, còn đi được sao?

Để hết thảy trở lại thời điểm bọn họ chưa mến nhau đi! Như vậy đối với mỗi người đều tốt!

Đêm nay cô có chút không kiềm chế được, lúc đối mặt với việc thất-thân, đau lòng cùng hoảng loạn, cô căn bản không bình tĩnh được.

Hết than lại thở vẫn như cũ ngồi trên bàn đá, một tay chống cằm, vẻ mặt uể oải nhìn bầu trời, lại không nhịn đươc nhớ đến lời anh nói, hắn dựa vào cái gì kết luận mẹ không phải đột-tử chứ?

Mình nên làm gì bây giờ? Là lúc rời khỏi đây sao?

Lại thở dài một hơi, Tưởng Niệm nhìn xung quanh, trong đầu chợt xuất hiện thật nhiều hình ảnh, cảnh tượng lần đầu tiền cùng chú An, anh Nguyệt Lê dọn đến nơi này, cô và anh Nguyệt Lê ở trong sân tát nước cùng vui đùa sau đó dần dần lớn lên, thấm thoát cũng đã qua nhiều năm rồi.

Rõ ràng đồng ruộng ếch vẫn như cũ không đùa không mất tiếng kêu, bầu trời vẫn là nhiều sao như vậy, chúng nó không đi ngủ sao?

Ăn xong mì trứng gà tình yêu mà chú An nấu, Tưởng Niệm tắm sạch sẽ liền lên giường ngủ, cách vách truyền đến tiếng nam nữ ân ái, Tưởng Niệm còn cho rằng chị Tiểu Miểu không ở đây…

Bịt thật chặt lỗ tai, cô không muốn nghe, cô không muốn nghe!

Đêm qua cô cũng như vậy, nhưng là vui vẻ ở dưới thân người đàn ông khác.

Tối nay nhất định không ngủ được….

Hôm sau lúc cô tỉnh lại đã gần giữa trưa, có lẻ vì cô về muộn, nên chú An cũng không có đến gọi cô ăn sáng, về phần An Nguyệt Lê…

Nguyệt Lê, anh làm rất tốt, cứ làm như vậy, sau này thế giới của em không còn anh đến quấy nhiễu, mà thế giới của anh em cũng không có quyền tham dự, nhưng mà em vẫn như trước ngắm anh, yêu anh! Chỉ là cất giữ ở đáy lòng!

Tưởng Niệm lấy từ trong rương ra một chiếc váy áo màu trắng không có tay liền xuống lầu, lúc đi đến cửa phòng của An Nguyệt Lê, đứng lại, nhìn cửa khép kín, trong lòng đau đáu, bọn họ còn đang ở bên trong sao?

Cười tự giễu, cô quản cái gì? Lắc đầu lúc vừa mới đi xuống bậc thang thứ ba, cô liền ngừng lại, bởi vì bên ngoài truyền đến tiếng nói của An Nguyệt Lê.

“Ông chủ Trịnh, ông yên tâm cửa của chúng tôi tất cả đều là ruột đặc, phương diện quét sơn hết thảy đều đạt tới tiêu chuẩn chứng nhận quốc gia, hàng lần trước nhất định không phải vấn đề của chúng tôi, chở báo cáo kiểm tra chất lượng đến, tôi lập tức đưa qua cho ông.”

Tưởng Niệm đứng bất động, cô chỉ muốn nghe giọng của hắn một chút!

“Đương nhiên, đương nhiên, nếu tôi lại ký hợp đồng với các anh lần nữa, nhất định đã tin tưởng các anh mà.” Giọng của người đàn ông kia vang lên, có chút thô ráp, không hề ăn khớp với giọng ôn hòa của An Nguyệt Lê.

Cũng không giống với anh---

Tưởng Niệm giật mình, tâm thần rồi! quản chuyện của hắn làm gì?

Hơi đúng một hồi, Tưởng Niệm mới lấy tinh thần xuống lầu, liền thấy An Nguyệt Lê mặc áo tay ngắn cùng quần jeans màu trắng, trong tay cầm tư liệu. cho dù là ăn mặc đơn giản nhất, hắn, vẫn anh tuấn trắng trợn như cũ!

Nhìn bóng lưng hắn, Tưởng Niệm cười ngớ ngẩn, nhưng lại lập tức che miệng, hoảng sợ nhìn xung quanh một phen, phù ~ cũng may không có ai.

Sau này cô chỉ có thể ở sau lưng hắn âm thầm ngắm hắn mà thôi! Không để bất kì ai biết!

Em yêu anh, không liên quan anh yêu em hay không.

“Anh Nguyệt Lê.” Tưỡng Niệm nhẹ nhàng gọi.

Tưởng Niệm?! cô đang gọi hắn ?

An Nguyệt Lê nghe giọng nói này, mừng như điên quay đầu lại, chỉ thấy trên gương mặt da trắng nõn nà của Tưởng Niệm đang treo nụ cười nhàn nhạt, mặc váy trắng, tóc được chải thành hình bánh quai chèo xinh đẹp ở một bên, hắn nhở rõ hắn từng nói, thích cô mặc quần áo màu trắng.

An Nguyệt Lê dịu dàng tưa như ngày thường, giống như chuyện tối hôm qua chưa từng xảy ra, bước đến trước mặt Tưởng Niệm, trêu ghẹo nói: “Sao? Không nổi nóng với anh rồi?” lời tuy nói vậy, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy sủng nịnh.

“Em còn chưa tỉnh rượu của ngày hôm trước mà, anh đừng để ý, hơn nữa, anh vĩnh viễn là anh trai tốt của em, em làm sao có thể nổi nóng thật với anh chứ?” Tưởng Niệm lấy tay khẽ ngắt, ánh mắt mất tự nhiên đong đưa nơi nơi.

Lúc nhìn đến người đàn ông đứng cùng An Nguyệt Lê, Tưởng Niệm khẽ nhíu mày, có phần quen mắt, từng gặp ở đâu rồi?

Đặc biệt cặp mắt rắp tâm quấy rối của ông ta gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô giống như quen biết, lại thế nào cũng không nghĩ sao, Tưởng Niệm lịch sự gật gật đầu.

Mà An Nguyệt Lê nghe xong lời có thâm ý khác của cô, cũng không có vạch trần, chỉ là chua xót cười cười, cô có cần thiết phải thanh minh như vậy không?

Anh trai?! Trước kia cũng vậy sao?

“Anh không để trong lòng, phải rồi, em muốn ra ngoài sao?” nếu chỉ có như vậy mới có thể khiến bọn họ không lại trở nên xa lạ, khiến cô sẽ không rời xa hắn, vậy thì cứ làm anh trai đi, An Nguyệt Lê thầm nghĩ.

“Vâng, em đi tìm chị Dương Dương, hôm trước gây thêm phiền toái cho chị ấy, nên muốn đến nói lời cảm ơn thôi.” Tưởng Niệm vểnh môi, có chút chột dạ nhìn đi chỗ khác.

“Đi đi, anh có việc sẽ không đưa em đi được.” An Nguyệt Lê xoay người, không nhìn cô nữa, giọng nói có phần ưu thương.

Cô lừa hắn!

Cô thật sự ở cùng với Dương Dương sao?

Hôm qua vì sao cả ngày không trở về? nếu khuya ngày hôm trước ở lại nhà Dương Dương, sáng sớm ngày hôm qua đã có thể trở về!

Nếu cô thật sự ở lại nhà Dương Dương, ngày hôm qua không nói cảm ơn? Hôm nay còn đặc biệt đến một chuyến?

Từ bao giờ cô ấy học được nói dối với mình vậy?

“Không có gì, em ngồi xe buýt, em ….em sẽ sớm trở về.” do dự một lúc, Tưởng Niệm ngẩng đầu, nhìn bóng lưng của hắn, nhẹ nhàng nói.

Cô sợ hắn lại lo lắng, hiển nhiên cô đã mang đến cho hắn quá nhiều phiền toái rồi.

“Ừ.” An Nguyệt Lê dừng chân, lại không quay đầu. chỉ là từ cổ họng mủ phát ra nho nhỏ âm thanh.

“Vị này là?” người đàn ông nói chuyện ước chừng 40 tuổi, đầu hơi hói, cả người béo phì, như là đi ngang đến gần bên cạnh An Nguyệt Lê hỏi Nguyệt Lê, nhưng mà ánh mắt không chớp chưa từng rời khỏi Tưởng Niệm.

“Đây là….em gái của tôi.” An Nguyệt Lê suýt chút nữa thốt ra ‘Đây là vợ chưa cưới của tôi’, nhưng mà hiện tại đương nhiên không phải, thế sửa miệng lại.

Tưởng Niệm nghe thấy cũng âm thầm tự giễu, phải rồi mà! Cô chính là em gái của hắn, nhưng nhìn người đàn ông đầu bóng lỗ tai to trước mắt này, Tưởng Niệm có chút sờ sợ, nhưng vần lịch sự lên tiếng chào hỏi.

Nhìn ánh mắt cực kì hèn mọn của người đàn ông, cả người Tưởng Niệm không thoải mái, lại là loại ánh mắt này, cô sợ!

“Hân hạnh, hân hạnh.” Người đàn ông đến gần vươn tay, cười tít mắt nhìn cô.

Nhìn nụ cười của ông ta, Tưởng Niệm lo lắng không yên, nghĩ đến đây là khách hàng lớn của xưởng, đắc tội thì không tốt, liền chậm rãi đưa tay, ngay lúc người đàn ông kích động sắp nắm lấy tay cô, An Nguyệt Lê đã đứng ở bên cạnh cô, vẻ mặt thân thiết bắt tay người đàn ông: “Thật ngại, em gái tôi rất ít gặp người lạ, có chút xấu-hổ, ông chủ Trịnh đửng để ý.”

Khóe miệng người đàn ông co giật, không có ý tốt khẽ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tưởng Niệm: “Không sao, về sau gặp mặt nhiều lần một chút mọi người liền quen thuộc.”

Nghe được hàm ý trong câu nói của ông ta, An Nguyệt Lê cũng có chút không thoải mái, nhưng nghĩ đến công trình hợp tác lần này lớn như vậy, hơn nữa chuyện lần trước đến bây giờ vẫn chưa có kết luận, liền không tiện mở miệng, chỉ là lực nắm tay thoáng tăng thêm chút.

“Vậy em đi trước đây.” Tưởng Niệm thấy An Nguyệt Lê giúp cô hóa giải tình cảnh khó xử, Tưởng Niệm nhìn thoáng qua hắn cười cảm kích, cho dù vẻ mặt hắn giận-dữ.

Thấy An Nguyệt Lê gật đầu, Tưởng Niệm lè lưỡi, lúc cúi đầu đi ngang qua bên cạnh hắn, nhưng lại nghe thấy hắn dịu dàng nói: “Ra ngoài cẩn thận một chút, đừng thấy ai cũng cho là người tốt, nhớ về sớm.”

Lòng Tưởng Niệm tràn đầy cảm động, quay đầu lại, đối diện với hắn thật lâu, trong đôi mắt chứa đựng nho nhỏ nước mắt chớp đông: “Cảm ơn anh, anh Nguyệt Lê!”

An Nguyệt Lê không nói gì, chỉ khoát tay, để cô rời đi.

--------------

Ngồi trên xe buýt, Tưởng Niệm cái gì cũng chưa nghĩ, chỉ ngồi ngơ ngác, xe buýt đang chờ đèn đổ ở giao lộ nào đó, trong xe lại truyền đến một trận xôn xao.

“Má ơi? Đó là ai vậy trời? nhìn siêu đẹp trai nha.” Một nữ sinh mặc đồng phục ca-rô xanh lá ngồi phía trước Tưởng Niệm, vẻ mặt sùng bái nhìn người đàn ông cao quý trong chiếc Maybach xa hoa đang cùng chờ đèn đỏ với xe tập thể.

“Ừm ừm---thật đẹp trai, không biết là ai ta?” một cô gái cũng là hoa-si nói.

“Đẹp trai cái gì? Lạnh như băng, giống như người-chết!” chỉ có người đàn ông bên cạnh vẻ mặt ghét bỏ, trong giọng nói mang theo dấm chua ê ẩm.

Tưởng Niệm bĩu môi, cũng tò mò đưa đầu về trước, muốn nhìn xem người đàn ông trong miệng các cô kia đẹp trai cỡ nào, nhưng lúc cô mặt tò mò duỗi đầu nhìn qua, lại trong nháy mắt giống như bị đứng bóng, miệng há to, ánh mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông cao quý như Thần trong xe kia tháo mắt kính xuống, cũng hơi nâng mắt, vẻ mặt lười nhát vẽ ra một nụ cười.

Anh?! Sao hắn lại ở chỗ này?

Ra sức lau kính, Tưởng Niệm ngây ngốc.

Trong xe lại một trận------- xôn------ xao, toàn bộ phụ nữ trong xe đều dồn một cục đến đây, sau đó vẻ mặt si-mê nhìn Diêm Thương Tuyệt trong xe, người đàn ông thật đẹp trai mà! Chỉ là đôi mắt kia hơi lạnh, hơn nữa cả người đều tản ra hàn khí, khiến người ta không dám đến quá gần.

Người đàn ông mặc âu phục màu đen, không thắt cà-vạt, trên áo sơ-mi trắng có ba nút được mở ra, lộ ra da-thịt rắn-chắc, hai mắt lười biếng nhìn đám con gái mắc bệnh hoa-si trên xe buýt này, gương mặt tuấn tú hoàn mỹ không thể bắt bẻ, cánh mũi thúc đẩy đứng ngạo nghễ, môi mỏng gọi cảm chứa đựng nụ cười lường nhát.

Một nữ sinh to gan vỗ vào cửa kính xe, nhất thời một luồng khí nóng thổi vào trong xe, trong xe tiếng thét chói tai liên miên, các cô gái cực kì điên cuồng, chỉ có Tưởng Niệm rụt cổ lấy tay che mặt, không muốn để hắn phát hiện.

Xe buýt chậm rãi chuyển động, Maybach cũng chuyển động theo, nhưng không có như mũi tên phóng đi, mà chỉ lẳng lặng đi theo sau xe buýt, khiến các cô gái trong xe mơ mộng viễn vong.

Tưởng Niệm càng lo lắng, hắn đi theo làm gì vậy? tình cảnh hiện tai của cô còn khó chịu hơn đứng dưới ánh mắt trời nóng gắt phơi nắng, làm sao đây? Xuống xe? Chẳng phải càng hợp ý hắn sao?

Không xuống xe? Cứ như vậy tiếp tục đẻ mình đi sâu vào hố lửa?

Aizzz! Phiền chết mà !!

“Xuống xe.” Diêm Thương Tuyệt ngước mặt, nhìn Tưởng Niệm muốn đổi chỗ ngồi, không kiên nhẫn nhíu mày, giọng có chút thô bạo.

Bị một đám phụ nữ không quen biết nhìn, tâm trạng của hắn cực kì không tốt, không ngờ trên đường đến công ty ‘không hẹn mà gặp’ được cô, nhưng sao cô vừa thấy hắn liền có bộ dạng muốn-chết vậy?

Sao thấy Tô Xích Cảnh không có bộ dạng quỷ này?

Thấy An Nguyệt Lê lại càng chưa từng có?

Uổng cho bọn họ còn từng có một đêm, thật sự là tức chết người mà! Hắn đáng sợ như vậy sao?

“Tưởng Niệm! Xuống xe!” Diêm Thương Tuyệt không nhịn được gầm lớn một tiếng, cơ bắp cả người buột chặt, đôi mắt tàn ác nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ bé xinh xắn vội vàng né tránh kia.

Trong xe liền ồ lên, Tưởng Niệm? Kêu ai vậy ta?

Xe buýt bắt đầu rẽ, Maybach lại không theo kịp, thẳng đến không thấy….

Ngay lúc mọi người tiếc hận, phía trước chợt có một chiếc xe ngang ngược màu đen lao ra, tài xế xe buýt kinh hãi, vội vàng đạp thắng xe “Két---------“ một tiếng, mọi người theo quán tính ngã về trước.

Tưởng Niệm cũng không hề phòng bị tức khắc ngã vào hàng ghế trước, đau đến nổi cô nhe răng trợn mắt muốn mắng to, là tên trứng thối chết tiệt nào?! Lại thất-đức như vậy!

Lúc mọi người ở đây đầy một bụng văn tục đang muốn phát ra, thì trong xe chợt lạnh lẽo, mọi người chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh ụp vào mặt, ngưng mắt nhìn lại thấy một cô gái vẻ mặt cực kì cực kì lạnh lẽo lên xe, ngay lúc mọi người sửng sốt, cô gái đi đến vị trí phía trước kế bên cửa xe sau, từ trên cao nhìn xuống phía sau ghế dựa, Tưởng Niệm đau đớn ôm đầu, có chút cung kính nói: “Tổng giám đốc đang chờ cô.” Nói xong liền nhìn thoáng qua chiếc Maybach đang nằm ngang trước xe buýt.

Mọi người nhìn lại, đây chẳng phải chiếc xe vừa rôi chạy theo bọn họ sao? Người đàn ông anh tuấn không giống người phàm kia cũng đang ở bên trong?

Nghe lời nói trong trẻo mà lạnh lùng muốn đóng băng của cô gái này, hóa ra là hướng về phía cô gái đang ngồi xổm kia

A?! mọi người bị sét đánh..

“Chị…tôi còn có việc, tôi không đi.” Tưởng Niệm thấy tất cả vẻ mặt hâm mộ ghen tị của mọi người đều nhìn chằm chằm mình, vì vậy đứng lên, vò vò cái trán đau,.

Cô không muốn nhìn thấy hắn, nhất là trải qua chuyện tối hôm trước cùng ngày hôm qua, hắn hở tí là sẽ giở trò lưu-manh với cô, cô sợ!

“Nếu tiểu thư không đồng ý, như vậy tất cả mọi người đều phải dây dưa cùng cô ở đây.” Mị Cơ nhìn dáng vẻ dỗi cưc kì đáng yêu của cô, thái độ không khỏi có chút mềm mại.

Vừa nói xong trong xe liền xôn xao, mọi người nhất trí kháng nghị. = =

“Có tiền giỏi lắm à! Dựa vào đâu bắt chúng tôi đứng ở đây? Cho rằng đang phát tiết mục à?” có nữ sinh không phục đứng lên, vươn ngón tay sơn màu hồng ra chỉ Mị Cơ, vẻ mặt phẫn nộ.

Mị Cơ khẽ nhíu mày phượng không thể nhận ra, bước lên một bước, tàn nhẫn giờ tay lên: “Bốp!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.