Tô Xích Cảnh hiển nhiên đã hiểu ý của cô, đến bên cạnh cô, kéo tay cô, quăng ánh mắt khiêu khích cho người đàn ông kia, cúi đầu không hề sợ hãi thì thầm bên tai Tưởng Niệm.
“Được! chúng ta gọi Tuyệt đến, ba chúng ta cùng đi.”
Giọng điệu cực kì mờ ám, đôi mắt hạnh đào càn quét một vòng trên mặt An Nguyệt Lê. Ai bảo lần trước hắn ta đánh mình, hại mình đau mất nửa tháng không ra ngoài cưa gái được. Có trời biết một ngày không có phụ nữ thì mình khó chịu cỡ nào.
Tưởng Niệm nghe lời vậy, khó hiểu nhìn Tô Xích Cảnh?! Vì sao phải gọi 'anh' đến?!
Từ sau lần hắn cứu cô, lại cưỡng ép hôn cô. Cảm giác của cô về hắn rất mâu thuẩn, không phải hắn trở về để trả thù cô sao? Vì sao lại cứu cô? Lần trước đến biệt thự, vì sao lại để mẹ Doãn trêu đùa cô? Những nụ hôn ấy có ý gì?
Thấy Tô Xích Cảnh sắp tiến gần đến Tưởng Niệm, dáng vẻ còn rất muốn ăn đòn, lửa ghen càng rừng rực hơn. Hiện nay có một tên Diêm Thương Tuyệt, lại thêm một Tô Xích Cảnh, đàn ông đúng là một lũ khốn. Ngay lúc anh vừa mới nhắc chân định chạy qua dạy dỗ tên Tô Xích Cảnh kia một phen thì Tưởng Niệm lại mở miệng: “Anh Nguyệt Lê! Chị Tiểu Miểu nhất định đã mệt mỏi lắm rồi, hai người về nghỉ ngơi trước đi, em và chú ra ngoài ăn cơm.”
“Em biết anh ta?! Sao anh chưa từng nghe em nhắc đến? Em nên tránh xa anh ta một chút.” Giọng nói dịu dàng vang lên, đối với cô, anh vĩnh viễn dịu dàng như vậy.
An Nguyệt Lê đến gần muốn nắm tay Tưởng Niệm. Thấy cô nghiêng người né tránh, anh nhíu mày nhìn cô khó hiểu.
“Anh Nguyệt Lê, chúng em biết nhau từ mười năm trước, chú ấy không phải người xấu, bây giờ em đã trưởng thành, người xấu người tốt em có thể phân biệt đươc. Chị Tiểu Miễu mang thai đứa con của anh, đừng để chị ấy đứng mãi, mau trở về đi!” Bất đắc dĩ nhìn An Nguyệt Lê, trong giọng nói còn mang hàm ý khác.
Thân thể An Nguyệt Lê cứng đờ ra, lời của cô đã nhắc nhở hắn lần nữa. Cô không còn thuộc về hắn. Hắn sắp kết hôn với người khác, hắn đã phản bội cô, đánh mất cô.
Trái tim đau đớn giống như bị người ta dùng dao đâm nát, dòng máu cuồn cuộn thể hiện rõ ràng lúc này hắn đang tức giận ra sao, tan nát cõi lòng đến cỡ nào.
Không hề quan tâm đến Nguyệt Lê, Tưởng Niệm trực tiếp mở cửa ngồi vào xe. Có ông trời chứng giám, khi nói những lời này, lòng cô đau đớn nhường nào. Mấy ngày nay cô nhớ vòng ôm của hắn biết bao.
Nước mắt cuồn cuộn đảo quanh trong tròng mắt nhưng vẫn kiên cường không chảy ra.Cô cắn mạnh cánh môi, đầu ngón tay mảnh khảnh bấm sâu vào trong da thịt. Cô không muốn để bọn họ nhìn thấy tổn thương của cô, đau đớn của cô.
Tô Xích Cảnh thấy mắt cô ngấn lệ, không nói tiếng nào ảm đạm ngồi vào, thành thạo khởi động xe, ‘rền’ một tiếng xuyên qua đám người biến mất trong cát bụi, bỏ lại An Nguyệt Lê cõi lòng tan nát.
Cuối cùng vẫn không kiềm chế được cảm xúc đau thương, sau khi xe chạy đi, nước mắt tuôn ra như đê vỡ, cô bật khóc nức nở, cô đơn ôm lấy mình thật chặt. Bây giờ cô chỉ muốn khóc một lúc,một lúc thôi, sau đó sẽ tiếp tục mỉm cười.
Thấy cô khóc đến hai vai run rẩy, vừa rồi còn giả vờ kiên cường như thế, bây giờ lại gào khóc thể thảm đến vậy, không biết là muốn hành hạ ai?
“Đươc rồi, nếu quyết định buông tay thì cũng đừng đòi sống đòi chết nữa. Hoặc là em thương cậu ta, thì em giữ chặt lấy cậu ta, hoặc là em không thương cậu ta, thì buông tay nhanh gọn sạch sẽ, cậu ta không phải là hạnh phúc của em.” Tô Xích Cảnh một tay lái xe, một tay tùy ý đặt lên trên cửa kính, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.
Hít hít mạnh vài lần, cô ngước mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Xích Cảnh, có chút nghi hoặc, sao hắn ta lại biết chuyện của cô?
Còn chưa kịp hỏi, Tô Xích Cảnh đã nhận ra nghi hoặc của cô ngay từ lúc cô ngẩng đầu, hơi mất tự nhiên lấy tay vuốt nhẹ khóe miệng, lười biếng nói: “Tôi làm việc ở công ty của Tuyệt, từng nghe cậu ấy nhắc đến…” Tạm ngừng một lúc, nhìn Tưởng Niệm ‘’bỗng dưng hiểu ra’, đột nhiên nhớ đến phải giải thích nguyên nhân thất hứa năm đó: “Năm đó không phải tôi cố ý lỡ hẹn, em, đợi rất lâu sao?”
Anh ta vẫn nhớ rõ chuyện mười năm trước, nghe Tô Xích Cảnh nói như vậy, nước mắt vốn đã gìm xuống lại bắt đầu tuôn ra, tủi thân nhìn Tô Xích Cảnh, giọng nói cực kì nghẹn ngào: “Anh còn nói không biết ngượng? Rốt cuộc anh đi đâu, có biết tôi đợi rất lâu không, trời càng lúc càng tối, cũng không có một ngôi sao. Tôi rất sợ, rất muốn về nhà, nhưng mà không có ai, anh đã nói sẽ đến tìm tôi.”
Cô chờ hắn?! Chở đến trời tối đen?
Vui sướng, hưng phấn luồng lách qua mỗi một kẽ hở trong lòng Tô Xích Cảnh, kích động khó có thể nói thành lời: “Lúc ấy tôi giận dỗi với ba tôi nên chạy sang nước Mĩ, nhưng tôi có bảo chú Chung đến tìm em mà.”
“Chú Chung gì chứ? Nếu không có mẹ đến tìm tôi, tôi đã phải ở lại đó một đêm, sau này tôi sẽ không tin anh nữa nữa.” Tức giận bĩu môi nhìn Tô Xích Cảnh, trong mắt tràn ngập khinh bỉ.
“Được rồi, tôi sai được chưa? Tôi mời em ăn đồ Pháp no nê nhé?” Đổi tay lái xe, vươn một tay ra nắm lấy chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo của Tưởng Niệm.
Tưởng Niệm bị nhiệt độ bất thình lình này làm cho hoảng hốt, theo quán tính hơi rụt lại một chút, quay đầu nhìn Tô Xích Cảnh, lạnh lùng thốt ra vài chữ: “Chú! Xin tự trọng!”
“Em gọi tôi chú nữa tôi sẽ...” càng ra sức nắm chặt lấy bàn tay nhỏ yếu ớt không xương của cô, trong lòng ấm áp dạt dào.
Không ngờ cô còn nhớ hắn, vì một câu của hắn mà khổ sở đợi mấy mấy tiếng đồng hồ, Tô Xích Cảnh vô cùng cảm động.
………..
"h.., tonight is the night of my life, And tomorrow is the first day of my life…” dễ dàng nghe thấy tiếng chuông từ trong túi quần truyền ra.
Tưởng Niệm xấu hổ rút tay về, ghét bỏ chùi chùi bên hông. Hành động đơn giản này rất rất đả kích Tô Xích Cảnh, ai chẳng biết, từ trước đến nay Tô Xích Cảnh luôn được đám phụ nữ yêu thích, có phụ nữ nào không muốn liều mạng trèo lên giường hắn?
Nhưng mà con nhóc không biết trời cao đất rộng này dám ghét bỏ hắn! Mặc dù anh đã ba lăm tuổi, nhưng nhìn qua cũng chỉ chừng hai bảy, hai tám thôi. Đang ở độ tuổi phong lưu ăn chơi như vậy mà trong mắt cô lại thành chú?!
Tức giận lấy điện thoại di động ra, nhìn chữ ‘Tuyệt’ chớp nháy trên màn hình, rất không khách sáo gầm nhẹ: “Giờ phút quan trọng này sao lại gọi cho tôi?”