Chuyện khiến em hạnh phúc nhất chính là lúc em gặp anh ở thời khắc đẹp nhất, cho dù cuối cùng chúng ta không thể ở bên nhau, vẫn cảm ơn Thượng Đế đã cho anh xuất hiện sinh mệnh của em để em biết trên thế gian còn một người sống tình nghĩa, không mong được em đáp trả yêu thương, chiều chuộng em, cho dù có trở thành kẻ địch của cả thế giới cũng không hối hận…..
[email protected]@@------
Diêm thị.
Trong phòng làm việc to lớn sang trọng, Diêm Thương Tuyệt ngồi trước bàn làm việc, cúi đầu nhìn văn kiện trong tay, đôi mày nhíu lại nổi lên một ngọn núi nhỏ, sườn mặt góc cạnh rõ ràng vẫn anh tuấn như cũ không gì sánh được.
Trên người mặc bộ quần áo hiệu Armani màu đen, thủ công cao cấp, những đường cong lưu loát khiến toàn thân người đàn ông tản ra một loại cảm giác thần bí cùng khí chất cao quý riêng biệt, một vài cái nút ở trên cổ áo được mở ra, lộ ra da thịt cường tráng màu lúa mì (>< là màu gì ế), cơ bắp săn chắc nhìn qua thật có sức hấp dẫn, chắc hản cơ bụng trong người tuyệt đối không ít hơn tám múi.
Vừa suy nghĩ vừa bắt đầu đùa giỡn món đồ được làm ra từ vàng 18K của hãng Caran d’ Ache, đính 5072 viên kim cương, tổng trọng lượng là 20 ca-ra, đính 96 viên ru-bi có tổng trọng lượng là 32 ca-ra. (@@ đẹp lắm a ai muốn biết thì seach gg ấy).
Khi nhìn đến chỗ cạnh tranh đấu thầu thì đánh dấu một cái, cánh môi mỏng phát họa một đường cong tự tin.
Mảnh đất này bắt buột phải có!
Cùng bản kế hoạch, hắn thở ra một hơi, hai mắt từ từ nhắm lại, một tay xoa xoa mi tâm phát đau.
Một người đàn ông hoàn mỹ lại nhiều tiền như thế, chỉ cần là phụ nữ cho dù có là thiêu thân lao đầu vào lửa thì cũng sẽ yêu!
Nhưng người đàn ông mỗi tuần đổi một người phụ nữ sẽ vì người con gái nào vứt bỏ thế giới như hoa bên ngoài chứ?
Sẽ không!! Nhất là một người đàn ông độc thân hoàn mỹ khinh thường mọi người như thế lại càng không!
Diêm Thương Tuyệt rất rõ đời này của hắn sẽ không tin tưởng tình yêu nữa, chờ mong tình yêu, nhưng vẫn có một người con gái khiến hắn không thể phụ lòng, không phải vì yêu chỉ là vì tình nghĩa.
Đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ thủy tinh, ngắm nhìn khung cảnh toàn thành phố, lại nhìn về hướng nào đó có người khiến hắn căm thù đến tận xương tủy, trong mắt tràn ra sự khát máu khiến kẻ khác phải khiếp sợ.
Đứa bé dối trá, nếu không phải vì cô, cha mẹ của tôi sẽ không chết thảm, mặc dù không phải hoàn toàn là lỗi của cô, nhưng cũng vì bộ dạng giả dối của cô! Báo ứng của cô đến rồi!
Nghĩ đến cuộc sống sau này của cô sẽ cực kì bi thảm như thế, lòng của hắn lại có một tia co thắt đau đớn, nhưng hắn lại đè nén điểm đau đó, trong lòng vẫn nghĩ muốn hành hạ cô, tàn nhẫn hành hạ….
[email protected]@@--------
Đứng dưới tòa cao ốc bệnh viện, Tưởng Niệm mặc trên người chiếc váy trắng gấp nếp dùng một bàn tay đặt trước trán, che đi ánh nắng mặt trời chói chan, gương mặt xinh đẹp cũng nhanh chóng cau lại thành một khối rồi.
Ngẩng đầu hơi nheo mắt nhìn bệnh viện trước mặt, cô sợ, cô sợ vào bện viện, cô sợ đi vào sẽ suy sụp tựa như mười năm trước.
Không biết vì sao hôm nay trong lòng cô bất an, cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Lẽ ra An Nguyệt Lê cũng muốn cùng cô đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe ra cửa liền bởi vì chuyện hàng hóa nên đến công trường, lúc đầu là hắn khăng khăng muốn theo đến, bởi hắn biết cô sẽ sợ, sẽ hoang mang.
Nhưng mặt khác lại sợ chú An đi gây phiền toái giống như lần trước, lại chẳng dám xem thường, dù cho cô sẽ sợ hãi, nhưng vẫn thuyết phục An Nguyệt Lê đi xử lý chuyện ở công trường.
Cô không muốn làm hắn lo lắng, cô, muốn giúp hắn gánh vác một phần.
Mẹ, người phải phù hộ con, con chỉ cần hạnh phục là tốt rồi……hạnh phúc vô cùng giản đơn là tốt rồi.
Đi vào trong bệnh viện thấy có rất nhiều người, có đau khổ bi ai, có hết khóc mỉm cười, có nóng lòng sốt ruột.
Tưởng Niệm cảm thấy nhìn một cảnh này, trong lòng mơ hồ thấy đau, lần trước bởi vì chú An vào viện, cô không thể không đến, cho nên dù sợ hãi, nhưng sự lo lắng cho chú An đã vượt qua được nỗi sợ hãi trong lòng.
Lần này kiên trì đến kiễm tra, chỉ là vì cô muốn cho An Nguyệt Lê một cô dâu mạnh khỏe, nên không quan tâm hắn phản đối, tự mình vẫn đến đây, dù rằng trong lòng bàn tay đã rịn mồ hôi.
Do dự một chút, Tưởng Niệm miễng cưỡng nở nụ cười đi đến bàn phục vụ: “Xin chào.”
Tiếng nói nhẹ nhàng ngọt ngào khiến các y tá vốn đang tán gẫu kinh nhạc một phen, nâng mắt nhìn con người dịu dàng trước mặt, cô gái mặc trên người bộ váy trắng không tự chủ được cũng nở nụ cười cực kì lịch sự: “Xin chào, có thể giúp gì cho tiểu thư không?”
“À….hôm qua tôi có hẹn với bác sĩ Trương đến làm kiểm tra sức khỏe, không biết lúc này ông ấy có thời gian không?” Có chút xấu hổ nhìn người y tá thân thiện này.
“A…vậy sao! Vậy cô ngồi đây chờ một chút đi! Phu nhân bên trong rất nhanh sẽ đi ra.” Một người y tá mặc trên người bộ đồng phục màu hồng nhạt, để lộ vừa đúng tám chiếc răng.
Gật gật đầu, ngồi vào khu chờ, mở túi xách màu trắng lấy ra chiếc điện thoại, thật vui vẻ gửi cho An Nguyệt Lê một tin nhắn:’Nguyệt Lê, anh đang làm gì? Em nhớ anh rồi!’
Nhìn màn hình điện thoại di động hiển thị ‘gửi đi thành công’, Tưởng Niệm mặt hạnh phúc nắm điện thoại di động đặt trong ngực, cảm thấy ấm áp.
Mới tách khỏi không lâu mà lúc này trong đầu cô đều toàn là gương mặt anh tuấn kia của An Nguyệt Lê, nhớ đến những nụ hôn của hắn, nụ cười của hắn, nhớ đến sự ấm áp khi nằm trong lòng hắn.
Có chút ngượng ngùng vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn đang đỏ lên.
Thiệt là! Cũng không thể kiềm chế một chút sao? ở trong lòng tự mình âm thầm cười nhạo một phen.
Ngẩng đầu một cái vô ý phát hiện người con gái kia đi vào khoa phụ sản nhìn có chút quen mắt, tò mò muốn chạy qua nhìn xem, nhưng vừa mới đứng dậy liền nghe cô y tá kêu lên: “Tưởng Niệm tiểu thư, cô đi đâu? Đến lượt cô.”
“A..” quay đầu lịch sự nở nụ cười, đi về phía phòng, thỉnh thoảng chợt quay đầu nhìn về phía khoa phụ sản bên kia.
Vừa rồi là chị Tiểu Miểu???
Chị ấy sao lại đi vào trong đó? Vẻ mặt lại còn khẩn trương như vậy!
Xảy ra chuyện gì?
Áy náy nhìn cô y tá, người rồi mới thông báo cho cô nói: “Xin lỗi, bây giờ tôi có chút việc, tôi….ngày mai tôi đến được chứ?”
Cô cảm thấy nhất định là chị Tiểu Miểu, nhất định là chị ấy có chuyện gì nên mới phải đến đây, xuất phát từ sự lo lắng nên cô muốn đi xem.
Vẻ mặt Tưởng Niệm lo lắng đúng bên ngoài phòng kiểm tra phụ khoa, khi nhìn đến người con gái mặc áo đỏ xuất hiện, ngạc nhiên kêu lên: “Chị Tiểu Miểu---“
Tiểu Miểu vốn thất thần lúc nghe thấy thanh âm quen thuộc đó, đại não như bị người ta hung hăng đập một cái, bản báo cáo đang nắm chặt trong tay không cẩn thận rơi xuống đất, chỉ biết hoang mang lo sợ nhìn chằm chằm người đang chạy về phía cô, trong lúc đó chợt không có tri giác.
“Chị Tiểu Miểu---“