“Trừng phạt, chẳng lẻ muốn sống trong sự rụt rè trong nữa đời còn lại? Cho nên tôi không giúp được anh ta, hơn nữa anh ta cũng không chịu để tôi giúp.” Trùng mắt bản mặt thấy việc nghĩa là hăng hái làm của Tô Xích Cảnh, Diêm Thương Tuyệt xoa trán, không gợn sóng nói…
Giúp? Làm hết thảy chỉ vì phá hủy tên đó, sao có thể giúp hắn? Buồn cười!
Tô Xích Cảnh thất vọng nhìn Diêm Thương Tuyệt, sâu xa nói: “Cậu không muốn giúp chứ gì? Bởi vì trong lòng Tưởng Niệm có cậu ta? Anh thậm chí nghi ngờ tắt cả chuyện này có phải do cậu bày ra hay không?”
Diêm Thương Tuyệt sắc bén nhìn hắn, nhếch môi mỏng, một lúc sau mới nói.
“Anh nhìn tôi như vậy làm gì? Nếu anh ta muốn có người giúp thì vừa nãy có đi theo cảnh sát không? Tốt lắm! Đợi anh đi gặp anh ta, nếu anh ta muốn ra ngoài, tôi lập tức giúp anh ta ra.”
Diêm Thương Tuyệt xụ mặt nhìn Tô Xích Cảnh, lại nhìn thấy một đống vỏ trái cây trong thùng rác thì nhướng mày, cười trào phúng, nói: “Trẻ con! Anh còn có thể trể con như thế, anh nói xem anh bao nhiêu tuổi, sao còn giống như mấy đứa trể, không trưởng thành.”
Tô Xích Cảnh lớn hơn Diêm Thương Tuyệt mấy tuổi, nhưng lại cảm thấy Diêm Thương Tuyệt bình tĩnh hơn hắn, già đời hơn hắn, giống như hắn mới là con nít vậy, làm chuyện gì cũng ngây thơ như con nít.
Tô Xích Cảnh cắn răng, híp mắt theo dõi Diêm Thương Tuyệt: “Cậu không biết gần đây loại đàn ông tâm tư đơn thuần như anh đây rất được ưa thích? Không kiến thức, không văn hóa!”
Nói xong, lại bắt đầu gọt trái cây.
Diêm Thương Tuyệt nhìn bộ dạng ngây thơ buồn cười của Tô Xích Cảnh, nhất thời thở phì phò, nếu không phải sợ đánh thức Tưởng Niệm, hắn thật muốn xông lên đánh cho tên kia một trận, không thể trưởng thành một chút sao?
“Anh đi mua chút điểm tâm về đây.” Diêm Thương Tuyệt liếc mắt, sau đó nằm xuống, ngọ ngậy, dùng một tư thế thoải mái ôm lấy Tưởng Niệm, môi mỏng khẽ mấp máy.
Tô Xích Cảnh buông trái cây, tay cầm dao, tức giận chỉ vào Diêm Thương Tuyệt, ép giọng xuống thấp nhất: “Mắc gì phải là anh mua?”
Diêm Thương Tuyệt mở to mắt, không kiên nhẫn nói: “Được rồi, anh ở đây cũng được, đợi lát cô ấy tỉnh không có gì ăn thì đói chết thôi, thật là cô gái đáng thương mà.”
Tô Xích Cảnh nghe hắn nói vậy lửa giận còn cháy lớn hơn, chợt đứng dậy nắm chặt hai nắm tay, hung hăng trừng mắt Diêm Thương Tuyệt: sao? Cô ấy chết đói không liên quan đến cậu ta à? Chẳng phải mới nói là vợ cậu ta sao? Hiện tại còn tính toán chuyện gì? Vợ cậu ta chết đói có liên quan mình à?
Diêm Thương Tuyệt cũng không chút yếu thế nhìn hắn, khóe mắt giương lên, dáng vẻ cao ngạo khiến Tô Xích Cảnh hận đến nghiến răng, hai người liền cứ như nước lửa không hòa mà anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Cuối cùng vẫn là Tô Xích Cảnh đầu hàng trước, hài~ ai bảo cậu ta liều mình cứu mình chi? Hết cách, hắn luôn bị Diêm Thương Tuyệt ăn đến không còn xương.
“Anh đi mua.” Tô Xích Cảnh thất bại buông dao, sau đó cởi bộ Tây phục đơn giản màu champagne, rất có tâm kế nói: “Anh để quần áo ở chỗ này, để cô ấy tỉnh dậy biết anh luôn ở đây với cô ấy.” Sau đó không cam lòng bĩu môi, rời đi trong luyến tiếc.
Sau khi Diêm Thương Tuyệt thấy hắn đi mới không nhanh không chậm ngồi thẳng người, nhìn phía sau lưng cùng gò má nằm nghiên của Tưởng Niệm, trong con ngươi là chân tình khó hiểu, hắn vươn bàn tay rắn rỏi vuốt dấu răng sau gáy: em thật sự có thể cảm thấy đó là tôi? Vậy chẳng phải chứng tỏ lúc em làm cùng tôi là có cảm giác sao? Hoặc là, thật ra cảm giác em đối với tôi không giống thế?
Mất đi An Nguyệt Lê khiến em đau lòng như vậy? Em còn yêu hắn?
Trái tim em, chỉ có thể chứa tôi, biết không?
Chậm rãi cúi đầu, ở bên gò má trắng nõn của Tưởng Niệm, khẽ hôn, thật lâu mới rời đi, hôn mặt cô, ngửi được mùi hương của cô, hắn, rất thỏa mãn!
Tối hôm qua cô nhiệt tình khiến hắn điên cuồng, vì người đó là hắn nên cô mới nhiệt tình như vậy đi? Ngu ngốc, anh sao có thể giao em cho người khác?
Một lúc sau, cánh môi của hắn mới rời khỏi mặt cô, trong con ngươi một mảnh nhu tình.
“Ring-ring-ring….” Di động đặt túi run vài cái.
Diêm Thương Tuyệt vội vã lấy di động ra, như sợ làm ồn đến Tưởng Niệm liền nhẹ nhàng đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Trên hành lang không một bóng người.
“Nói.” Một chữ đơn giản ngắn gọn bật ra.
“Tổng giám đốc, Tổng thống Ireland Mary Mai Kasi đã đến an toàn, cô ấy ngủ lại ở khách sạn Đế Quốc Độ Giả, tôi cũng đã sắp xếp người trong tổ chức ẩn núp xung quanh âm thầm bảo hộ cô ấy.” Đầu kia truyền đến giọng nói đạm mạc của Mị Cơ.
“Được, nói với cô ấy, tôi sẽ đến ngay.” Diêm Thương Tuyệt vội nói xong liền gác điện thoại, nhìn cuối hành lang, âm u như thế.
Diêm Thương Tuyệt đi vào trước giường bệnh, sau đó ngây ngốc nhìn Tưởng Niệm, nắm bàn tay yếu ớt bé nhỏ của cô yêu thương xoa nhẹ, mới nhẹ nhàng nói: “Tối nay anh không thể đến nhìn em, nhưng Cảnh sẽ ở đây với em, ngày mai anh sẽ kêu Mị Cơ đến đón em, bé ngoan.” Nói xong liền cúi người hôn lên cánh môi khô khốc của Tưởng Niệm.
Vừa hôn lên liền không nỡ tách ra, hắn vươn đầu lưỡi liếm khắp môi Tưởng Niệm, sau đó có ý dùng đầu lưỡi mở cánh môi cô ra, nhưng chỉ một cái hôn như vậy thôi, nơi nào đó cũng bắt đầu có cảm giác, hắn hiện lúc này không thể muốn cô, nhưng lại sợ bản thân không nhịn được, liền lập tức rời khỏi môi cô, nhìn sợi chỉ bạc bên trên, hắn lại vươn tay lau đi.
Lưu luyến nhìn lần cuối cùng liền xoay người bước đi.
Hắn vừa đi ra, Tưởng Niệm liền tỉnh lại, trong giây phút đôi mắt ấy mở ra, nước mắt liền tràn mi.
Anh?
Diêm Thương Tuyệt gọi một cú điện thoại cho Tô Xích Cảnh, nói mình phải rời đi, căn dặn hắn ở lại cùng Tưởng Niệm, ráng khuyên bảo cô, nhưng bị Tô Xích Cảnh chửi bới một trận, ngồi trong xe nhìn chiếc xe bay như tên bắn mà trong lòng thật tệ hết nói.
Hắn biết Tô Xích Cảnh có tình cảm gì với Tưởng Niệm, nhưng hắn biết Tô Xích Cảnh sẽ không làm xằng bậy, bởi vì Tô Xích Cảnh cũng thích Tưởng Niệm nên mình giao Tưởng Niệm cho hắn rất yên tâm, Tô Xích Cảnh nhất định bảo vệ cô ấy thật tốt!
Khách sạn Đế Quốc Độ Giả.
Xe của Diêm Thương Tuyệt rất nhanh đến cửa khách sạn Đế Quốc Độ Giả, xe vừa dừng, một giây sau đó liền có bảo vệ đươc huấn luyện nghiêm ngặt thay hắn mở cửa xe, khom lưng 90 độ, thái độ trước sau cung kính.
Cửa xe vừa mở, một đôi giày da đen sáng bóng đặt xuống đất, tiếp đó là Diêm Thương Tuyệt mặc bộ âu phục đen tao nhã bước từ trong xe ra, thắt lưng của hắn thẳng tắp, mái tóc nhìn có vẻ rối loạn nhưng lại rất gợi cảm, mang theo một loại tôn quý như thiên thần đứng dưới ánh mặt trời, kiêu ngạo nhìn nhân viên xếp thành hai hàng, lạnh nhạt bước vào.
“Kính chào tổng giám đốc!”
Nhân viên trước cửa cúi người, đồng loạt lên tiếng.
Diêm Thương Tuyệt vẫn giữ thái độ lạnh nhạt đi về trước, nhìn khách sạn xa hoa ánh sáng lung linh lộng lẫy trước mắt, nội tâm càng thêm kiêu ngạo, đây là sản nghiệp trên danh nghĩa của hắn, là hắn phấn đấu 10 năm mà có được.
Đây là một trong những khách sạn nghỉ phép có quy mô lớn nhất trên thế giới, tổng diện tích hơn 188 ha, nơi này có 460 phòng ngủ cùng 70 căn biệt thự hiện đại, bên trong còn có 7 bể bơi ngoài trời được chia làm bể nước biển, nước ngọt cùng với nước nóng, còn có một số phương tiện giải trí như khu kịch sân khấu, kịch tuồng, câu lạc bộ tập thể hình vân vân, còn có sân thi đấu tranh giải đánh Golf do nhà thiết kế nổi tiếng Jack Nicklaus thiết kế.
Không ít thành viên hoàng gia hay nguyên thủ quốc gia cùng các danh nhân đều là khách quý của khách sạn này.
Người sáng lập nó----Diêm Thương Tuyệt, còn được xem là một nhân vật truyền kỳ dẫn đầu trên thương trường.
“Tổng giám đốc, Tổng thống Mary Mai Kasi đang chờ ngài.” Đi theo sau Diêm Thương Tuyệt là mấy chục nhân viên công tác cùng hơn mười vệ sĩ, người người đều phong thái phi phàm.
Nghe Mị Cơ nói, Diêm Thương Tuyệt dừng chân, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt đằng trước: “Một mình cô ấy?”
“Vâng—Tổng thóng là âm thâm đến.” Mị Cơ đi về phía trước, gật đầu nhẹ giọng nói.
Lông mày đẹp của Diêm Thương Tuyệt lại lần nữa nhíu lại, giọng nói trầm thấp giàu từ tính bất mãn vang lên: “Cô ấy càng ngày càng không giống bản thân nữa rồi.”
Mị Cơ rất ít cười trong những trường hợp như vậy nhưng giờ phút này cũng không có cách nào miễn cưỡng cười, đi theo phía sau Diêm Thương Tuyệt, từng bước hướng về cánh cửa lớn khắc hoa.
Diêm Thương Tuyệt đi đến canh cửa, nghiêng đầu nói với người phía sau: “Lui xuống cả đi.” Sau đó đút một tay vào trong túi quần, một tay đẩy cửa, trong khoảnh khắc cửa mở ra, một giọng nữ cao vút vang lên: “Oa~~~”
Cô gái mặc váy dài màu tím hù Diêm Thương Tuyệt, đôi con ngươi màu lam nước biển mở thật to, mái tóc nâu được buộc thành bím thật khéo léo, trên mặt trang điểm nhẹ, cười khúc khích nhìn Diêm Thương Tuyệt.
Diêm Thương Tuyệt vươn một ngón tay để ở trước trán cô gái, trong giọng nói mang theo tức giận: “Sao lúc này lại đến?”
Thấy vẻ mặt Diêm Thương Tuyệt nghiêm túc, cô gái cũng không nghịch ngợm nữa, chỉ năng váy yên lặng đi theo hắn đến phòng ngủ.
Mọi thứ trong phòng ngủ đều được trang trí bằng màu tím, chỉ có ngọn đèn là màu vàng, trên giường lớn 2 thước đều là tư liệu có liên quan đến Diêm Thương Tuyệt cùng rất nhiều ảnh chụp về hắn, từ góc độ chuyên nghiệp nhìn qua hẳn là chụp lén.
Phía sau giường lớn còn có một cánh cửa lớn, bên trong là bể bơi tầm trung.
“Quen không?” Diêm Thương Tuyệt lười nhác nới cà vạt, ý định để bản thân thả lỏng một chút.
“Không thấy anh sẽ không quen, bây giờ thấy anh rồi, liền quen.” Tiếng Trung của cô gái có chút kém, nhưng mà Diêm Thương Tuyệt dường như quen rồi.
“Vì sao lúc này lại đến đây?” Diêm Thương Tuyệt không ngồi trên sofa, mà là cởi áo khoắc ở trên giường, vén tay áo, lại lấy từ quầy bar nhỏ ở đầu giường ra một chai Louis XIII.
Cô gái nhìn thoáng qua Mị Cơ, sau đó ngượng ngùng bước qua, ở bên cạnh ôm lấy eo Diêm Thương Tuyệt, làm nũng nói: “Bởi vì em nhớ anh, rất nhớ rất nhớ.”
Diêm Thương Tuyệt đang rót rượu cả người chán động, đối với lời cô gái nói dường như có chút không vui.
Đưa rượu cho cô gái, lạnh như băng nói: “Lần trước anh đã nói với em rất rõ ràng rồi, chẳng phải em đồng ý với anh sao, giờ muốn nhắc lại?”
Cô gái chu môi, không vui tiếp nhận rượu, trừng mắt Mị Cơ đang cười yếu ớt, lại ủy khuất nhìn: “Đàn ông nói lời đều không giữ lời, em là một cô gái sao phải giữ lời?”
“Em muốn đấu với anh à?” trên gương mặt lạnh lùng của Diêm Thương Tuyệt xuất hiện chút ý cười nhẹ, đưa tay đặt trước trán cô gái rồi đẩy nhẹ về trước, đầu cô gái liền ngửa ra sau, sau đó cô gái tức giận gạt tay hắn, không vui ngời trên sofa.
“Sao tức giận rồi?” Diêm Thương Tuyệt thấy thế cũng không lại gần an ủi, chỉ ngồi trên giường buồn cười nhìn cô.
Dưới khung cảnh màu ấm, hết thảy đều hài hòa.
“Em biết lúc này tới không đúng lúc, em mới kế thừa ngai vàng, rất nhiều người đều như hổ rình mồi, em cũng biết rõ anh vì tuân thủ giao ước với cha em, đưa em lên ngai vàng là cỡ nào không dễ, nhưng mà, em chỉ nhớ anh thồi.” Cô gái một tay cầm ly rượu, một tay che mặt lớn tiếng khóc.
Diêm Thương Tuyệt ngưng động tác uống rượu, mặt âm u nhìn người đang khóc lóc này, không nói lời nào.
Mỗi lần làm sai chỉ biết khóc thôi sao?
Khóc có tác dụng sao?
Cô gái thấy Diêm Thương Tuyệt không mở miệng nói câu nào, tiếng khóc lại lớn hơn nữa.
Cuối cùng Diêm Thương Tuyệt chịu không nổi lắc đầu, bật cười nói: “Em không sợ nước mắt của em nhấn chìm khách sạn Đế Quốc của anh sao?”